SÔNG NGẦM - Trang 416

"Câu lạc bộ thể hình Bắc Khải, tủ thay quần áo số 663." Sắc mặt Tiêu

Vọng mỗi lúc một nhợt nhạt hơn, anh ta nhìn gian từ đường hỗn loạn, rồi
quay đầu nói với Phương Mộc: "Giúp tôi nghĩ một lí do, gì cũng được.
Miễn làm sao tôi được coi là hy sinh khi đang làm nhiệm vụ, để tôi được
vào nhà hỏa táng với tư cách là một cảnh sát."

Phương Mộc nhìn chùm chìa khóa trong tay, rồi lại nhìn Tiêu Vọng,

anh chậm rãi kiên quyết lắc đầu.

"Không!"
Hai mắt nhắm hờ của Tiêu Vọng lập tức trợn lên, người như muốn lao

tới.

"Tại sao?"
"Anh Hình, Đinh Thụ Thành, Trịnh Lâm, Hải và Triển," Nước mắt

Phương Mộc trào dâng, "họ đã chết vì cứu giúp những người khác. Còn
anh thì không."

Phương Mộc từ từ đứng thẳng dậy, nhìn Tiêu Vọng từ trên cao.
"Anh không xứng đáng được như họ, được chết với tư cách là cảnh

sát."

Dứt lời, Phương Mộc cầm chìa khóa trong tay, quay đầu bước đi.
"Không, Phương Mộc, tôi xin cậu… Phương Mộc… Tôi xin cậu!"
Tiêu Vọng tuyệt vọng gào lên bằng chút hơi sức cuối cùng.
Phương Mộc không quay đầu lại, thậm chí cũng không hề dừng bước,

anh đi thẳng ra ngoài cửa.

Tiếng gào của Tiêu Vọng yếu dần, khi Phương Mộc đẩy cánh cửa từ

đường, tiếng gào sau lưng đã hoàn toàn im bặt.

Dân làng đứng chật kín trong sân từ đường, trông thấy Phương Mộc đi

ra, họ đều kêu lên kinh ngạc.

Phương Mộc nhìn họ, những con người đã từng hung hãn như bầy sói

dữ, giờ đây trông hệt như những con cừu đang vô cùng hoảng sợ.

Tha lỗi, hay trừng phạt? Trong lòng Phương Mộc không có câu trả lời.
Anh chỉ biết rằng, mười mấy tiếng đồng hồ nữa mặt trời sẽ lại chiếu

sáng mảnh đất này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.