SÔNG NGẦM - Trang 47

sức nắm lấy bàn tay ấy, nhưng anh nhận ra mình không sao cử động được.
Cánh tay Liêu Á Phàm càng lúc càng xa, hơn một nửa người cô đã bị lún
xuống vũng sâu thăm thẳm đó, Phương Mộc vừa cuống vừa tuyệt vọng, anh
không kìm được hét lên.

"A…"
Chân tay bỗng nhiên lại cử động được! Trong giây lát, Phương Mộc

không biết mình đang ở đâu, anh ngồi bật dậy, làm người trước mặt giật
bắn mình.

"Trời ạ!" Tay Tiêu Vọng vẫn còn đang kéo một góc của chiếc áo quân

phục đa chức năng, anh chăm chú nhìn Phương Mộc đang trong tư thế
nhoài người ra phía trước để kéo, "Anh làm gì thế?"

Phương Mộc đờ đẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt,

phải đến năm giây sau mới tỉnh lại. Anh thẫn thờ đặt tay xuống, nói khẽ,
giọng khàn đi: "Không sao."

"Gặp ác mộng à?"
"Ừ." Phương Mộc không muốn nói thêm, "Đã có kết quả chưa?"
"Vẫn chưa có." Mắt Tiêu Vọng đỏ quạch, có lẽ cũng thức suốt không

ngủ, "Anh ngủ thêm một lúc nữa đi, có tình hình gì tôi sẽ gọi."

"Ngủ thế thôi." Phương Mộc nhấc chiếc áo đa chức năng lên, hỏi xin

Tiêu Vọng một điếu thuốc. Hút được hơn nửa điếu, thấy tỉnh táo hơn, anh
liền đứng dậy thư giãn, cảm giác toàn thân mỏi nhừ.

Nhìn bộ dạng ngoác miệng nhe răng nhăn nhó của Phương Mộc, Tiêu

Vọng lấy làm khoái trá.

"Mẹ kiếp, đúng là cày như trâu."
"Biết làm thế nào được." Phương Mộc tiện tay cầm chai nước khoáng

trên bàn lên, tu ừng ực một hơi, "Ai bảo bọn mình làm cái nghề này. Đội
theo dõi bên kia thế nào?"

"Chưa có thông tin gì. Phòng 502 buông rèm kín mít suốt, cũng không

thấy gã đó ra ngoài thêm lần nào nữa."

"Thế thì chỉ còn cách chờ kết quả xét nghiệm DNA thôi."
"Đúng thế." Tiêu Vọng mệt mỏi bấm huyệt thái dương, "Có điều đội

bên anh Đặng đã lên sẵn phương án vây bắt. Chỉ cần có kết quả, làm nốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.