SÔNG NGẦM - Trang 50

nghĩ đến cảnh Mễ Nam từng sống ở đây ngần ấy ngày, sợ hãi, tuyệt vọng
khi đang mang bầu, trong lòng anh trào lên sự phẫn nộ.

Tiêu Vọng đi nhanh lên tầng, gọi to: "Đại Bân, ra đây!" Một gã đàn

ông cao gầy nghe tiếng đi ra, Tiêu Vọng chỉ cây gậy cảnh sát về phía anh
ta: "Bật đèn lên. Còn nữa, tắt ngay nhạc đi!"

Ngay lập tức, gian phòng bừng sáng, tiếng nhạc khó chịu cũng biến

mất.

Tiêu Vọng nhìn gian phòng bừa bãi rồi nói với gã thanh niên cao gầy

tên là Đại Bân, giọng lạnh băng: "Nhanh thật, hàng giấu đi hết rồi hả?"

Đôi mắt gian giảo trên mặt Đại Bân khiến người ta liên tưởng đến một

loài rắn độc, mặc dù toàn bộ cơ mặt đều đang cười, nhưng ánh mắt hắn
tuyệt nhiên không có một chút lửa ấm nào.

"Anh Tiêu cứ đùa."
Đại Bân vừa lên tiếng đã một điều gọi Tiêu Vọng là anh, mặc dù trông

gã phải ngoài bốn mươi tuổi, "Chỗ em không có đá

[7]

, cũng chẳng có bột

[8]

. Nếu mà có, cũng là của khách mang đến, không liên quan gì đến em

đâu!"

Tiêu Vọng hừ một tiếng rồi nói: "Bảo với đàn em của anh, lần sau còn

dám bấm chuông báo hiệu cho anh, tôi sẽ đánh cho gẫy tay."

"Chúng em không dám nữa đâu." Đại Bân gật đầu lia lịa, "Anh Tiêu

hôm nay đến để…"

"Tôi tìm Lạc Hoa."
"Lạc Hoa?" Đại Bân ra vẻ vắt óc suy nghĩ, "Em có quen đâu!"
Tiêu Vọng nheo mắt lại, "Anh nói lại lần nữa xem nào?"
"Em thực sự không quen mà." Đại Bân xòe hai tay làm ra vẻ oan ức,

rồi hất hàm về phía mấy người trên ghế salon, "Không tin, anh hỏi chúng
nó xem."

Tiêu Vọng bật cười, anh đột ngột túm lấy mớ tóc dài của một ả đang

oặt người trên salon, khiến ả ngã xuống đất. Anh chỉ vào ả đàn bà vẫn đang
hôn mê, hỏi với giọng lạnh tanh: "Nó hút bao nhiêu rồi?"

"Nó không hút, chỉ là uống hơi nhiều."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.