SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 105

chị đừng hiểu lầm, mẹ em tuy chỉ là một bà nông dân mù chữ nhưng mỗi
khi bà cười trông rất đẹp.”
Tiểu Hân cũng cười, chị ấy nói với tôi: “Chị cũng thấy em rất gần gũi,
nhưng vẫn chưa nghĩ ra là em giống ai.”
Chị hỏi tôi: “Em chưa ăn gì phải không? Chị cũng chưa ăn, chị gọi đồ rồi
cùng ăn nhé.”
Tôi cười hỉ hả: “Vậy em sẽ đợi.”
Tiểu Hân lật cuốn danh bạ điện thoại, tìm số của bộ phận đặt đồ ăn của
quán đồ ăn nhanh, chị tự hỏi: “Không biết muộn thế này rồi người ta còn
đem đến cho mình nữa không.”
Tôi cười nói: “Chắc chắn là có.”
Chị ngạc nhiên nhìn tôi hỏi: “Sao em biết chắc chắn còn mang đến?”
Tôi cười và trả lời: “Vì người đưa đồ là người làm thuê, nhưng quyết định
có đưa hay không là ở ông chủ, thế nên chắc chắn họ vẫn đưa.”
Tiểu Hân vừa gọi điện vừa nói: “Em phân tích rất có lí đấy!”
Tôi ngắm bức ảnh chụp chung để trên bàn, đó là bức ảnh rất thân mật của
Tiểu Hân với một người đẹp trai.
Tôi hỏi: “Người này có phải bạn trai chị không, chị Tiểu Hân?”
Tiểu Hân mặt rạng ngời hạnh phúc đáp: “Ừ.”
Tôi cười tinh nghịch nói: “Đợi khi nào nhà chị làm lễ hắt nước thì nhớ gọi
em đến giúp một tay nhé!”
Tiểu Hân bán tín bán nghi hỏi tôi: “Lễ hắt nước? Sao nhà chị phải làm lễ
hắt nước?”
“Các cụ già ở thị trấn em thường nói con gái lấy chồng như nước đổ đi,
nên…” Tôi cười tinh quái.
Chị ấy cười ngắt lời tôi: “Nói linh tinh.”
Tiểu Hân rút trong túi ra một trăm nhân dân tệ đưa cho tôi nói: “Đây là tiền
bồi dưỡng buổi quảng cáo chiều nay.”
Tôi mừng lắm, cái phòng mẹ ở có mấy mảnh kính cửa sổ bị vỡ, giờ có thể
thay mới rồi, nhưng tôi lại hơi nghi ngờ, không biết đó là tiền công ty bồi
dưỡng hay tiền của chị ấy.
Tiểu Hân nhét tiền vào tay tôi, tôi nói: “Cảm ơn chị.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.