nghe.
Tiểu Thúy cúi đầu im lặng, tôi hỏi nó: “Tiểu Thúy, em thấy thế nào?”
Tiểu Thúy nói: “Anh Tiểu Cường, em đã đóng không ít vai, có vai nữ sinh
gia đình khó khăn, có vai cô bé bỏ nhà đi, còn có vai người phụ nữ bị
chồng ruồng rẫy, nhưng làm con của một cán bộ em chưa thử bao giờ, em
sợ mình diễn không đạt!”
Tôi cười đáp: “Cái này thì em khỏi lo, các vai diễn khác khó như thế mà em
còn làm tốt được, con cán bộ thì quá đơn giản rồi. Em chỉ cần nhớ làm
được mấy bước dưới đây là thành công rồi. Thứ nhất: Dáng vẻ cao ngạo, tỏ
ra thật lạnh nhạt, khi nhìn người ta không nên nhìn thẳng vào mặt mà chỉ
liếc ánh mắt quét nhanh qua mặt họ là được. Thứ hai: Người ta nói chuyện
với em, em không được ôn tồn vồn vã mà người ta hỏi 10 câu nhiều nhấtem
chỉ nên trả lời 3 câu, trong đó hai câu chỉ nên dùng mũi “ừ” một tiếng là đủ.
Thứ ba: Khi người khác nói chuyện vừa được nửa câu, em liên tục ngắt lời
người ta dù họ nói đúng hay sai cũng đều phải tìm ra chút ít sai sót để vặn
họ lại. Làm được ba điều này, người ta muốn tin em không có quyền có thế
cũng khó đấy!”
Trong đó điều thứ hai là cực kỳ quan trọng, bởi vì chúng ta cũng không thật
hiểu vai vế của Trưởng phòng Lưu. Tiểu Thúy nói càng ít với Lý Dương thì
càng khó bị phát hiện.
Tiểu Thúy lo ngại hỏi: “Đơn giản thế thôi à?”
Tôi cười đáp: “Tất nhiên là không đơn giản như thế, nhưng phải nhớ là Lý
Dương đang cầu cạnh bố em giúp, vì thế nên lúc nào cũng đối xử với bà ta
với bộ mặt bà cô khó tính là được. Về việc phải làm thế nào khi gặp lãnh
đạo lớn thì càng khó hơn, lúc này chunbgs ta chưa cần dùng đến.”
Những lo lắng của Tiểu Thúy cuối cùng cũng đã được xua tan, nó cười nói:
“Thế thì em đủ tự tin rồi.”
“Tuy nhiên”, tôi lại nhớ đến một số chuyện liền vội vàng nhắc nhở nó,
“Cho dù Lý Dương có nhờ cậy em làm việc gì khuất tất thì em nhớ phải trả
lời bà ta “Cái này không có gì là khó cả” là được.”
Tiểu Thúy lĩnh hội và cười, đương nhiên là chỉ hiểu mấy cái nội tại đơn
giản ấy là chưa đủ, tôi còn phải bảo Tiểu Nguyệt cho Tiểu Thúy mượn mấy