Tiểu Bảo bắt đầu yên tâm thở phào, tôi tiếp tục hỏi anh ta: “Bạn bè là phải
giúp đỡ lẫn nhau, đúng không anh Tiểu Bảo?”
Anh ta đau khổ gật đầu.
Tôi vui vẻ vỗ vai Tiểu Bảo: “Anh Tiểu Bảo, vậy bây giờ chúng ta hãy ca
tụng tình bạn đi!”
Tiểu Bảo đã không còn biết nên cười hay nên khóc.
Tôi nói với anh ta: “Anh Tiểu Bảo, anh giúp em nghe ngóng tình hình xem
sếp anh biết những gì về ông Trưởng phòng.”
Anh ta có chút khó nghĩ: “Nhưng Tiểu Cường này, tôi chỉ là một nhân viên
kinh doanh quèn rất khó thăm dò được.”
Tôi cười đáp: “Hà hà, vậy là phải chờ vào sức hấp dẫn của anh Tiểu Bảo
rồi, có thể nghe ngóng từ thư ký, em cũng không cần những tin tức chi tiết
quá, chủ yếu là nghe ngóng xem Trưởng phòng Lưu có những họ hàng
nào.”
Tiểu Bảo hơi nghi hoặc, không biết là tôi định làm cái quái gì.
Tôi kéo Tiểu Nguyệt đi và tạm biệt anh ta, từ nay về sau có người làm nội
ứng thì công việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
Đến tối Tiểu Bảo gọi điện lại, anh ta bảo Trưởng phòng Lưu có vài người
họ hàng xa trong thành phố này, ông ta còn có một cô con gái duy nhất
cũng đang làm việc trong thành phố, khoảng 20 tuổi, nghe nói là viên chức
nhà nước.
Trong đầu tôi lại lóe lên ý tưởng, đã là giả mạo, nếu là họ hàng xa có lẽ tác
dụng không lớn. Nếu liều một ván để Tiểu Thúy giả làm con gái ông
Trưởng phòng, nếu bà ta biết mặt con gái ông ta thì chúng tôi sẽ bị phát
hiện ngay từ đầu, bà ta cũng không bị tổn thất, có lẽ cũng không có gì nguy
hiểm, và chúng tôi sẽ nghĩ cách khác. Nhưng nếu Lý Dương chưa bao giờ
gặp con gái ông ta, chúng tôi có thể hứa giúp bà ta thắng thầu để đòi tiền bà
ta. Chỉ có điều sau khi lấy được tiền xong chúng tôi phải cẩn thận với đám
xã hội đen phía sau bà ta, phải tính đến đường lùi, ví dụ như dạt sang tỉnh
khác trốn một thời gian chẳng hạn. Món tiền này đối với Lý Dương không
to tát gì, chắc bà ta sẽ không rung cây động rừng mà tình chúng tôi tính sổ.
Tôi đem phương án mới tóm tắt cho Tiểu Nguyệt, Tứ Mao và Tiểu Thúy