Dĩnh cùng xông lên tóm gọn lấy. Lưu Dĩnh một tay tóm lấy tóc hắn, còn
một tay túm tai hắn giật lại cái túi.
Lưu dĩnh bực tức nói: “Tại sao lại là cậu hả thằng nhãi, cậu bỏ tay ra, để tôi
tóm tên trộm này.”
Tôi trả lời chị ta: “Dựa vào đâu mà chị bắt chứ, tôi không bỏ ra đấy.”
Chúng tôi bắt đầu giằng co, tên trộm đau quá la oai oái.
Lưu Dĩnh đưa ánh mắt sang hắn ta hỏi: “Cậu tên gì? Tại sao lại làm việc
này?”
Tên khốn lắp bắp nói: “Em tên là Chu Tiểu Bạch, em sai rồi, em biết em sai
thật rồi, các anh các chị hãy tha cho em đí”
Cái gì? Hắn ta tên là Tiểu Bạch hả? Tôi nhìn hắn thân thiện, thật ra tôi rất
có cảm tình với cái tên Tiểu bạch, bởi vì nhà tôi cũng có nuôi một con mèo
và đặt tên nó là Tiểu Bạch. Tôi thường sai nó đến kho chứa hàng của bách
hoá thị trấn trộm cá khô sau đó chúng tôi cùng chia nhau ăn.
Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt từ phía sau thở hồng hộc chạy đến, Tiểu Nguyệt
nhìn thấy Lưu Dĩnh bèn cười và chào chị ta, Lưu Dĩnh cũng nhẹ nhàng
chào.
Lưu Dĩnh quay lại, vẫn nhìn tôi với một bộ mặt đáng ghét nói: “Hừ, cậu
hãy kể chi tiết những chuyện vừa xảy ra, lát nữa cùng tôi về đồn viết tường
trình.”
Lại còn phải về đồn viết tường trình nữa hả? Tôi thấy chần chừ, chúng tôi
còn đang dở việc chính sự nên không thể nán lại lâu ngoài đường. Tên trộm
đúng là đáng ghét nhưng thực ra dù có đáng ghét thế nào đi chăng nữa vẫn
cứ hơn Lưu Dĩnh!
Tôi bỗng đặt tay lên vai tên trộm nói: “Cậu ta chẳng làm gì cả, chúng tôi
đang đùa một chút thôi!”
Chương 66
Chu Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn tôi, tôi nghĩ chắc chắn hắn chẳng hiểu đầu
cua tai nheo ra sao, tôi cười hì hì nói với hắn: “Có phải thế không Tiểu
Bạch?”
Hắn há hốc mồm lắp bắp: “Đúng vậy, chúng em đang đùa nhau thôi.”