SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 55

là bà phải lái bằng được câu chuyện sang cái chủ đề bức ảnh rồi mới chịu
kết thúc. Tất nhiên không phải là bà muốn kết thúc, mà hễ bà nói đến chủ
đề này là mọi người lẩn đi như chạch.
Tôi ngó quanh, chẳng có ma nào, không phải nó định khóc cho tôi xem đấy
chứ? Chẳng lẽ nó đã đạt đến trình độ nhập vai ngay cả lúc đời thường?
Tứ Mao thấy tôi đi lâu quá bèn bỏ cả đồ nghề chạy đi tìm tôi, vừa nhìn thấy
con bé cậu ta “A!” lên một tiếng. Tôi giật mình, hay là Tứ Mao quen nó?
Tứ Mao gọi đứa con gái: “Tiểu Thuý, Tiểu Thuý!”
Cái đứa tên Tiểu Thuý này vẫn cứ như không nghe thấy gì, vẫn quỳ như
tượng ở đó.
Tứ Mao thấy thế chạy lại lay lay nó, nó ngẩng lên, thấy Tứ Mao, con bé hơi
bất ngờ
Tứ Mao hỏi: “Tiểu Thuý! Sao em lại ở đây?”
Con bé vuốt mái tóc lòa xòa che kín mặt sang một bên, tôi thấy tai nó bịt
kín bằng bông gòn, tôi choáng hẳn, thảo nào tôi chọc phá nó suốt buổi mà
nó chẳng phản ứng gì.

Chương 18
Thắc mắc của tôi đã được giải đáp, nhưng nói thật tôi vẫn rất phục nó, một
diễn viên có thể nhập mình vào vai diễn đau khổ quả không đơn giản chút
nào.

Tiểu Thuý nhìn Tứ Mao cười: “Tứ Mao, anh cũng ở đây à?”
Tôi nhìn Tứ Mao dò xét: “Cô này là ai vậy?”
Tứ Mao hơi ngượng ngùng trả lời tôi: “Một người bạn.”
Tôi nhìn bộ dạng của Tứ Mao, không nhịn được cười, hồi Tứ Mao 14 tuổi
cũng thích con gái thím Bảy, mỗi lần gặp nó trông cậu ta cũng y như thế
này.
Tôi lại hỏi Tứ Mao: “Lẽ nào là hồng nhan tri kỷ của cậu?”
Tứ Mao ngây ra, cậu ta phủ nhận ngay lập tức: “Đâu có, đâu có, không phải
thế đâu.” Nhưng nhìn là biết ngay trong lòng cậu ta đang sung sướng lắm.
Bộ dạng này làm sao có thể trở thành một kẻ lừa đảo thành công chứ? Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.