SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 97

Năm mươi tệ? Nếu tôi giới thiệu cho Tứ Mao, Tiểu Thuý và cả mẹ nữa vị
chi sẽ là một trăm năm mươi tệ!
Tôi hỏi tổ trưởng Sa: “Em có thể giới thiệu mấy người đến được không
anh?”
Tổ trưởng đáp: “Vậy tốt quá, tôi đang cần tìm người”.
Tứ Mao và Tiểu Thuý chắc không có vấn đề gì, chỉ không biết họ có cần
mẹ tôi không.
Tôi lại hỏi: “Phụ nữ trên năm mươi có được không anh?”
“Hả?” Anh ta chột dạ.
Tôi vội chèo chống ngay: “Thế mới chứng minh được thân thế của Phùng
Kỳ, đến bác năm mươi tuổi còn hâm mộ! Hồi trước cũng có một nữ minh
tinh vớ được người hâm mộ 80 tuổi nên quảng cáo mãi đấy phải không ạ?”
Anh ta do dự một lát cuối cùng cũng đồng ý: “Thôi được!”
Tôi sung sướng ngây ngất, đơn giản vậy là đã có một trăm năm mươi tệ rồi.
Ngay lập tức tôi chuồn ra ngoài gọi điện thoại, Tứ Mao và mọi người đều
mừng lắm.
Lúc tôi quay lại phòng họp, người đàn ông trung niên vẫn đang thao thao
bất tuyệt, phát biểu trong hội nghị ở Trung Quốc giống như phim Hàn Quốc
vậy, đều thêm vào hàng loạt tiết khác mà vẫn không hề ảnh hưởng đến tổng
thể nội dung bài diễn thuyết.
Tôi nghe họ bàn trong suốt buổi lễ Phùng Kỳ sẽ cầm đôi giầy Thánh Lực
và nói câu quảng cáo: “Giầy Thánh Lực, ngày nào cũng đi!”
Thật nực cười cái câu đó khiến tôi không thể nhịn được cười, quảng cáo
như thế thì ai thèm xem chứ?
Người đàn ông trung niên thấy tôi cười thì lập tức nhìn tôi với ánh mắt rất
phẫn nộ, bỗng ông ta hỏi tôi: “Đồng chí đây có ý kiến gì khác phải không?”
Tôi đứng dậy, tự trách mình không biết lượng sức.
Nhưng nhìn bộ mặt vênh váo của Phùng Kỳ, tôi chợt nảy ra một ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.