STALINGRAD - TRẬN CHIẾN ĐỊNH MỆNH - Trang 450

quốc và toàn bộ tài sản đã bị sung công. Quyết định này đã bị hủy bỏ năm
1956, nhưng quân đội mới của Đức từ chối phục hồi cấp bậc và hưu bổng
cho ông. Việc ông hợp tác với kẻ thù cộng sản, trong mắt nhiều người đã gạt
ông ra khỏi hàng ngũ các sĩ quan đã âm mưu ám sát Hitler, mặc dù Tướng
Achim Oster, một trong ít người sống sót sau chính biến tháng 7 công nhận
Seydlitz cùng hàng ngũ với mình. Ông chết giống như kỵ sĩ tổ tiên mình “là
người rất bất hạnh”.

Giống các sự kiện lịch sử được lục tìm lại về năm tháng chiến tranh trước

đây, việc đổ lỗi cho nhau về trách nhiệm đối với thất bại của Tập đoàn quân
số 6 càng thêm căng thẳng. Schmidt, người luôn không chịu hợp tác với đối
phương chứ không như Hitler nghĩ, đến giờ vẫn hận thấu xương các sĩ quan
trong phong trào Nước Đức Tự do. Đại tá Adam, người đã lên án ông ta ép
Paulus chiến đấu đến cùng, thì bị Schmidt khinh miệt gọi là “kẻ ăn lương
hưu của vùng Soviet chiếm đóng”.

Ở Đông Đức, Paulus cố gắng một cách vô vọng bảo vệ mình trước những

lời buộc tội ông quá quỵ lụy Hitler và thiếu quyết đoán. Sau khi được tha
vào mùa thu năm 1953, ông sống trong khu Soviet, viết hết bài này đến bài
khác giải thích tình thế mà ông đã phải đối mặt. Bệnh tật liên miên một thời
gian dài, ông chết ở Dresden năm 1957. Thi hài ông được đưa về Tây Đức
và được chôn bên cạnh vợ ông ở Baden-Baden.

Đối thủ của Paulus ở Stalingrad, Tướng Chuikov, Tập đoàn quân số 62

của ông đã đi hết chặng đường dài đến Berlin với phiên hiệu Tập đoàn quân
cận vệ số 8, riêng ông đã trở thành tư lệnh lực lượng chiếm đóng, nguyên
soái Liên Xô, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng dưới trướng Khrushchev, người
đã bổ nhiệm ông vào cái đêm tháng 9 hung hiểm ấy bến sông Volga.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.