của tập đoàn quân 9, đã bắt đầu uy hiếp nghiêm trọng tập đoàn quân 57 của
Phương diện quân Nam, rồi uy hiếp cả cánh quân xung kích của Phương
diện quân Tây - Nam. Sau này mới rõ là bộ tư lệnh và bộ tham mưu hướng
Tây - Nam trong lúc vạch kế hoạch chiến dịch đã không tiến hành những
biện pháp bảo đảm cần thiết cho cánh quân xung kích của mình từ phía Xla-
vi-an-xcơ.
Nhận được những thông báo đầu tiên của bộ tham mưu hướng về những
diễn biến đáng lo ngại, chiều 17 tháng Năm, tôi gọi điện đến tham mưu
trưởng tập đoàn quân 57, để tìm hiểu thực chất tình hình sự việc. Biết là
tình hình ở đây nguy ngập, tôi báo cáo ngay với I. V. Xta-lin.
Lấy lý do là gần đây không có lực lượng dự bị của Đại bản doanh có thể
đến chi viện ngay cho Phương diện quân Nam, tôi đã đề nghị ngừng cuộc
tiến công của Phương diện quân Tây - Nam để đưa một bộ phận cánh quân
xung kích của phương diện quân đó đến ngăn chặn nguy cơ địch đe dọa từ
phía Cra-ma-toóc-xcơ.
Tổng tư lệnh tối cao quyết định nói chuyện với tổng tư lệnh hướng Tây
- Nam Nguyên soái Ti-mô-sen-cô đã. Nội dung cuộc trao đổi ý kiến qua
điện thoại giữa I. V. Xta-lin và X. C. Ti-mô-sen-cô như thế nào, tôi không
được rõ. Nhưng một lúc sau, tôi được gọi đến Đại bản doanh và lại báo cáo
nỗi lo lắng của mình về Phương diện quân Nam và nhắc lại đề nghị ngừng
tiến công. Tôi được trả lời khẳng định rằng bộ tư lệnh hướng đã tiến hành
đầy đủ các biện pháp để đẩy lùi cuộc tiến công của địch vào Phương diện
quân Nam, cho nên Phương diện quân Tây - Nam sẽ tiếp tục tiến công…
Từ sáng 18 tháng Năm, tình hình ở chỗ lồi Bác-ven-cô-vô tiếp tục xấu
hẳn đi, trước tiến tôi báo cáo điều đó với Tổng tư lệnh tối cao. Khoảng 18
hay 19 giờ hôm đó, ủy viên hội đồng quân sự hướng Tây - Nam N. X. Khơ-
rút-sốp gọi điện cho tôi. Đồng chí nói vắn tắt cho tôi biết tình hình ở chỗ lồi
Bác-ven-cô-vô, thông báo rằng I. V. Xta-lin đã bác đề nghị của họ về việc