SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 49

Ý nghĩa vừa xuất hiện, ta vốn định yếu ớt trượt xuống liền dốc hết sức

níu chặt lấy Mộc Tuyên.

"Sư phụ..." Ta ôm Mộc Tuyên rất chặt, chặt đến nỗi hai tay tê run rẩy,

cũng chính vì ôm chặt như vậy ta mới cảm nhận được sự ngây ngốc và
không dám tin của y.

Dường như một hồi lâu sau, y mới đưa tay ra sau lưng ta, ngoài một

tay đầy máu nhớp nháp hình như y không sờ được thứ gì khác, ta ngước
mắt nhìn y, chỉ thấy hắn kinh hoàng trợn to mắt. Ta nghiến răng nhịn đau,
"Sư phụ... Người không sao chứ?" Lúc nói lời này thì Mộc Tuyên trong mắt
ta trở nên mơ hồ, cánh tay ta cũng dần mất hết sức lực.

Lúc này đây không phải ta muốn giả vờ yếu ớt trượt xuống đất, mà

chân thật sự nhũn ra. Mộc Tuyên ôm lấy ta, "Ngươi đến đây làm gì?"
Giọng y vẫn như thường, song ngầm ẩn giấu chút căng thẳng rất khó nhận
ra, "Mau buông tay."

"Sư phụ không sao là tốt rồi." Ta nhắc nhở y, "Đệ tử phái Thương

Lam... đang trông vào người..."

Mộc Tuyên ngây ra.

Ta nghĩ Mộc Tuyên là người có trách nhiệm vì tính mạng của những

đệ tử phái Thương Lam này, chắc y sẽ không nhất thời bồng bột đi theo hắc
y nhân đâu. Ta kéo chéo áo trước ngực Mộc Tuyên, túm chặt thành hai
đường nhăn nhúm, chỉ mong sau khi xong chuyện ở đây, lúc y nhìn thấy
dấu vết này có thể nhớ đến mình còn có một đệ tử có cho cũng không thèm
lấy, vì cứu y mà trọng thương ngất xỉu, "Sư phụ... người nhất định phải
bình yên..."

Bình yên đưa con về nhé.

Còn chưa dứt lời, cảm giác váng vất đã ập tới ta liền ngất đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.