SỦNG EM ĐẾN NGHIỆN - Trang 120

không cần để ý tới bà ta."

"Ưmh. . . . . . Thoạt nhìn mẹ anh rất hiền hòa. . . . . ."

"Hiền hòa bên ngoài, bên trong là sự thâm độc." Lăng Thiệu thở dài

một cái, nhìn Lô Nguyệt Nguyệt một cái,"Nguyệt Nguyệt, em phải nhớ, ở
trên thế giới này, không phải mỗi người đều lương thiện giống em, mẹ anh
không phải đơn thuần như bề ngoài."

Lô Nguyệt Nguyệt chỉ đáp một tiếng, cũng không suy nghĩ nhiều, mặc

dù từ nhỏ cô nghèo khổ một chút,nhưng cô có một người mẹ hòa ái dễ gần,
mẹ cô rất thích cô, rất thương cô, cho nên cô cho là người mẹ trên khắp
thiên hạ đều như vậy, thiện lương mà thuần phác.

Tưởng rằng từ đó về sauLăng phu nhân không xuất hiện nữa, nhưng

ba ngày sau, Lô Nguyệt Nguyệt nhìn thấy bà một lần nữa; ngày đó, Lô
Nguyệt Nguyệt vừa mới tan lớp, bị chủ nhiệm mời đến phòng làm việc, ông
nói có người tìm cô.

Lô Nguyệt Nguyệt có chút thấp thỏm vào phòng làm việc, ngoài ý

muốn gặp được mẹ của Lăng Thiệu ở trong phòng làm việc, cô ngớ
ngẩn,khẽ khom lưng với bà, "Bác khỏe chứ, bác gái, bác tìm cháu?”

Lăng mẹ hôm nay,so với lần trước cô nhìn thấy, càng cao quý hơn mấy

phần, hình như bà mới đi party, trang điểm đậm, mặc một bộ da cỏ, nụ cười
của bà rực rỡ, ngón tay hoa màu cầm mộttúi xách tinh sảo, "Tôi có lời
muốn nói với cô."

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai

người bọn họ, lúc đầu Lô Nguyệt Nguyệt cho là mẹ Lăng sẽ mở miệng nói,
chăm sóc Lăng Thiệu thật tốt, nhưng câu nói đầu tiên lại là:"Tôi không
muốn cùng cô vòng quanh, mời rời khỏi con tôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.