Nói xong, buông Lô Nguyệt Nguyệt ra, xoay người sang chỗ khác không
nhìn cô nữa, hình như tức giận rồi! (3T: Trẻ con ghê!!!)
Lô Nguyệt Nguyệt dùng chăn che thân thể mình lại, buồn bực ở trong
gối, chưa nghĩ kỹ mình nên làm như thế nào để anh vui lòng, đột nhiên cảm
thấy, hạ thể của mình như có lửa bắt đầu cháy rừng rực, ngứa đến khó nhịn;
toàn thân run rẩy, quay đầu nhìn Lăng Thiệu, lại thấy anh đang cười he he
nhìn cô.(3T: *đập bàn*cười lớn* taz biết mà, LNN bị bỏ thuốc òi)
"Anh đã làm cái gì?" Lô Nguyệt Nguyệt bọc chăn thở, căm giận nhìn
anh, một lát sau, từng đợt thoải mái tăng vọt, vọt tới thân thể của cô.
Cô kéo tay anh, "Lăng Thiệu, tha cho em đi. . . . . . Tha em. . . . . ." Cô
thật sự không có cách nào đem Lăng Thiệu trước mắt, đem gắn liền với
Lăng Thiệu suy yếu trước kia! Hôm nay anh thật xấu xa, luôn bắt nạt cô!
Lô Nguyệt Nguyệt có chút thở hổn hển nói: "Thật sự là em không nên
chăm sóc anh tốt như vậy!"
Ngược lại Lăng Thiệu rất vui vẻ, mỉm cười vuốt mặt của cô, quan sát
hai gò má đỏ hồng của cô, "Anh ăn nhiều mỗi ngày, hơn nữa em còn
『 vận
động
』 với anh, anh phát hiện gần đây anh có thể chạy rất xa, hơn nữa
không có chút nào cố hết sức! Bảo bối, làm phiền em rồi."
Đúng vậy, làm phiền cô, cho nên than thể anh mới tốt như vậy, nếu
muốn luyện tập cho thân thể tốt hơn, dùng cô thật tốt!
Lăng Thiệu lôi kéo cô, hôn lên trán cô, "Nguyệt Nguyệt, anh thích bộ
dạng hư hỏng của em, anh cảm thấy rất đẹp."
"Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vùi mình ở trong ngực của anh, cảm
thấy rất ấm áp, nhưng ấm áp không bao lâu, phát hiện thân thể của mình
không chịu nổi; giọng nói của cô có chút nức nở, hỏi lần thứ nhất: "Lăng
Thiệu, rốt cuộc là anh bỏ gì vào người em. . . . . ."