SUỐI NGUỒN TÂM LINH - Trang 382

382

tôi đổ lỗi cho mọi thứ! Cứ như con chó điên, đụng ai nó
cũng cắn, bởi vì nó điên. Khi tâm là như thế, sự tu hành
của chúng ta không bao giờ ổn định. Hôm nay, chúng ta
cảm thấy vui, ngày mai không vui. Cứ như vậy mãi,
chúng ta không đạt được sự hài lòng hay sự bình an.

Có một lần, Đức Phật nhìn thấy một con chó

hoang chạy ra khỏi rừng. Nó đứng yên một hồi, rồi
chạy vào dưới bụi cây, nằm đó một lát và rồi chạy ra.
Sau đó, nó chạy vào một bọng cây, rồi lại chạy ra. Rồi
nó chạy vào một hang động, chỉ để chạy ra trở lại. Phút
này, nó đứng yên, phút kế nó chạy, rồi nó nằm xuống,
rồi nó nhảy lên... Con chó rừng đó bị bệnh ghẻ lở. Khi
nó đứng yên, nó cảm thấy ghẻ ngứa ngáy nên nó chạy.
Khi chạy, nó vẫn không thấy dễ chịu, nên nó dừng lại.
Đứng thấy không thoải mái, nên nó nằm xuống. Rồi nó
lại nhảy lên, chạy vào dưới bụi cây, không bao giờ ở
yên một chỗ.

Đức Phật nói, “Này Chư Tăng, các Sư có thấy con

chó rừng đó không? Đứng, nó khổ. Chạy, nó khổ. Ngồi,
nó khổ. Nằm, nó khổ. Dưới bụi cây, trong bọng cây hay
trong hang động, nó đều thấy khổ. Nó đổ lỗi cho sự
đứng về cảm giác không thoải mái của nó, nó đổ lỗi cho
sự ngồi, nó đổ lỗi cho sự chạy và sự nằm, nó đổ lỗi cho
bụi cây, hang động. Thật ra, vấn đề không nằm trong
những thứ đó. Con chó rừng đó bị ghẻ lở. Vấn đề là căn
bệnh ghẻ lở
”.

Người tu hành chúng ta cũng giống như con chó

rừng đó. Sự bất mãn của chúng ta là do bởi quan niệm
sai lầm. Bởi vì chúng ta không tập kiềm thúc lục căn,
chúng ta quy kết sự khổ của mình lên những thứ bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.