SUỐI NGUỒN TÂM LINH - Trang 426

426

tục thì dễ quá. Những người này không có đủ phước
báu. Họ nghĩ rằng con đường của thế gian lợi ích hơn là
con đường Đạo
”. Tôi nghĩ như thế, nhưng tôi không nói
gì cả. Tôi chỉ quan sát tâm của mình. Tôi nhìn thấy từng
người một hoàn tục. Đôi lúc, họ chưng diện và trở lại
thiền viện để phô trương. Tôi thấy họ khùng thật, còn
họ cho là ăn mặc hợp thời trang. Tôi nghĩ là họ sai,
nhưng tôi không nói bởi vì chính tôi cũng không thấy
chắc chắn lắm. Tôi không biết niềm tin của tôi kéo dài
được bao lâu.

Khi tất cả bạn bè của tôi đã hoàn tục cả, tôi không

nghĩ đến họ nữa. Không còn ai để tôi quan tâm đến. Tôi
bắt đầu nghiên cứu Luật Tz Khưu (Pātimokkha). Không
còn ai làm tôi xao lãng, cho nên tôi để hết tâm trí vào
sự tu hành. Tuy nhiên, tôi vẫn không dám nói gì hết bởi
vì tôi cảm thấy rằng để tu hành suốt cuộc đời và giữ
cho tâm luôn kiên định, là một việc khó làm.

Có người phấn đấu tiếp, có người hoàn tục. Tôi

quan sát tất cả. Tôi không quan tâm là họ đi hay ở. Tôi
nhìn thấy các bạn tôi ra đi, nhưng tôi chỉ có cảm giác là
những người này không hiểu Đạo. Vị Sư Tây phương đó
có lẽ cũng nghĩ như tôi. Sư ấy thấy có người xuất gia chỉ
một kz an cư kiết hạ là đã chán ghét, bực bội.

Sau này, Sư tới một giai đoạn mà chúng ta gọi là...

chán ngán; chán ngán cuộc sống thánh thiện. Sư thôi tu
và rồi cũng hoàn tục. “Tại sao Sư hoàn tục?” Tôi hỏi.
Trước kia, khi thấy những nhà sư Thái hoàn tục, Sư
nói, 'Thật xấu hổ! Thật tội nghiệp
!’ Rồi bây giờ, chính
Sư cũng muốn hoàn tục. Tại sao bây giờ Sư không cảm
thấy tội nghiệp cho mình?”
. Sư ấy không trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.