4
viết vở kịch này d a trên tác phẩm của Arthur Brooke, Brooke viết
d a trên tác phẩm của Matteo Bandello, Bandello viết d a trên tác
phẩm của Luigi Da Porto, Luigi Da Porto viết d a trên tác phẩm của
Masuccio Salernitano, còn Salernitano thì d a theo nh ng câu
chuyện dân gian trước đó n a. Như vậy câu chuyện gốc của Romeo
- Juliet có thể xảy ra xa lắc xa lơ, có khi vào thời Verona xây nhà hát
Arena không chừng.
Nhưng người Ý với đầu óc kinh doanh tinh quái đã thổi vào câu
chuyện cổ xưa trên một không khí hết sức hiện đại bằng cách
biến câu chuyện tình nổi tiếng này thành một sản phẩm du lịch
đặc biệt quyến rũ với khách thập phương. Trên con đường Capello
mọc lên ngôi nhà có ban công nơi chàng Ro và nàng Ju từng hẹn
hò, có cả chiếc giường của nàng Juliet, đặc biệt có pho tượng nàng
Juliet bằng đồng ngay trong khuôn viên, cứ như thể nơi đây đã xảy
ra một câu chuyện tình hoàn toàn có thật. Trên bức tường dọc phố
Capello có thể thấy mồn một tấm biển ghi rõ “Đây là nhà của Juliet”,
cách đó một quãng là “nhà của Romeo”. Trên trụ cổng bằng đá ngay
lối vào chi chít nh ng ch là ch , viết bằng đủ thứ ngôn ng khác
nhau của du khách, đại khái là “anh yêu em” và “em yêu anh” với vô
số hình trái tim và mũi tên bay tán loạn. Khỏi cổng là vách: trên
vách, giấy dán đầy như bươm bướm với nội dung cũng đại loại như
vậy. Anh chàng Pietro Franchi xúi tôi “Ông kiếm miếng giấy viết mấy
ch dán lên đi”. Tôi lắc đầu: “Khỏi! Có gia đình rồi, ai chơi trò này”.
“Thì ông viết: tôi yêu vợ tôi lắm lắm”. “Thôi đi cha nội”. Tôi phì cười
và rảo bước vào bên trong. Chính gi a khuôn viên, cạnh vách
tường có cái ban công bằng đá cẩm thạch là pho tượng nàng Juliet
bằng đồng. Gò vú bên phải của nàng bóng loáng, mòn vẹt. Pietro
nói ngay khi bắt gặp cái nhìn dò hỏi của tôi “Ai tới đây cũng sờ tay
lên ng c nàng Juliet để… lấy hên hết á”. Tôi đang bán tín bán nghi,
tưởng Pietro nói đùa, đã thấy mấy tốp du khách kéo vô và ngay lập
tức từng người một bước lại cạnh Juliet và đưa tay lên… sờ ng c
pho tượng cho bạn bè chụp hình.
Tới lượt Pietro và tôi, mỗi người cũng chụp được một tấm ảnh
trong tư thế khá bất nhã này để làm k niệm. Lúc ra về, Pletro không
chịu chép hình ra cho tôi, lại còn nháy mắt tinh nghịch: “Khi nãy tôi