T
tản mạn trong mưa
ôi rất thích mưa. Bao giờ tôi cũng thích mưa. Vì mưa luôn gợi lại
nh ng hoài niệm. Có lẽ không riêng tôi, tôi tin nh ng k niệm đáng
nhớ nhất của mỗi người đều gắn với một con mưa nào đó.
Tôi luôn tìm cách đưa nh ng con mưa vào trang sách. Viết tác
phẩm Đi qua hoa cúc, tôi sung sướng tả mưa:
“Nh ng đóa hoa cúc vẫn tiếp tục khoe sắc trong mưa, mặc dù
sáng ra tôi nhìn thấy nhiều cánh hoa bị dập, một số rụng lả tả trên
mặt đất ướt. Nh ng cánh hoa rơi vãi đó, chị Ngà không cho ai quét.
Chị nhón lấy từng cánh, gom vào dưới gốc và nhặt lá tre khô đắp
lên. Chị bảo làm như thế, nh ng cánh hoa dù rơi rụng vẫn được ngủ
ấm áp trong nhà mình.
Đó là buổi sáng. Bây giờ, mỗi buổi chiều chị ngồi trong nhà ngắm
dãy cúc qua màn mưa lướt thướt, trắng t a sương mù. Nh ng lúc
đó, nếu không đi rảo với anh em thằng Ch ng, tôi thường ngồi co ro
bên cạnh chị, thu tay vào bụng và lơ đãng nhìn ra sân.
Hai chị em ngồi với nhau như vậy trong nhiều ngày trước khi
nh ng con mưa lê thê chấm dứt. Thường thì chẳng ai nói gì. Tôi
lặng lẽ nhai đậu phộng rang thủ sẵn trong túi hoặc gặm nh ng trái
ngô nướng thơm lừng. Chị Ngà ngồi trên ngách c a, chân duỗi
thẳng, tay vòng trước ng c, bất động và mơ màng. Có vẻ như chị
đang ngóng đợi một điều gì từ nh ng cơn mưa muộn”.
Tiếc là khả năng của tôi chỉ đến đó, nếu không tôi sẵn sàng dành
hai, ba chục trang n a để tả mưa.
Trong nh ng cuốn sách sắp tới, các bạn hãy tin đi, thế nào tôi
cũng dành thật nhiều trang cho nh ng con mưa. Đơn giản là, tôi rất
yêu mưa.
* * *