177
Khi Andrew Carnegie đề nghị tôi d{nh hai mươi năm để x}y dựng
học thuyết về th{nh đạt c| nh}n - học thuyết mang tính tổng kết
triết học, - cảm gi|c đầu tiên của tôi l{ sợ h~i: không hiểu mọi
người sẽ nói gì? Đề nghị của Andrew Carnegie đặt ra cho tôi mục
tiêu lớn đến nỗi chỉ cần đạt một phần n{o đó l{ tôi cũng đ~ rất
hạnh phúc rồi. Bỗng nhiên trong nhận thức của tôi xuất hiện một
loạt lý do biện bạch để từ chối tư tưởng nói trên, v{ tất cả vẫn chỉ
l{ hậu quả của nỗi sợ h~i bẩm sinh - nỗi sợ h~i bị lên |n. Có một
tiếng nói n{o đó từ bên trong thì thầm với tôi: Đó không phải việc
của mi - công việc qu| lớn lao v{ nó sẽ chiếm to{n bộ phần đời còn
lại, những người th}n của mi sẽ nghĩ gì? Mi kiếm đ}u ra tiền để
nuôi th}n? Chưa ai bắt tay x}y dựng một quan điểm th{nh đạt
mang tính triết học chặt chẽ, mi có quyền gì, mi, nh{ triết học nửa
mùa? M{ mi l{ ai m{ d|m đặt cho mình những mục tiêu cao như
vậy? H~y tỉnh lại đi, mi sinh ra v{ lớn lên ở đ}u, mi có thể biết gì về
triết học - khoa học của tất cả c|c bộ môn khoa học? Mọi người sẽ
bảo mi l{ đứa g{n dở (v{ đúng l{ về sau họ nói thế thật). Tại sao
trước mi chưa ai nghĩ đến việc đó, m{ nếu có nghĩ, sao chưa ai
làm?
Những ý nghĩ như vậy thoảng nhanh như chớp trong nhận thức
của tôi. Dường như cả thế giới đột nhiên nhìn tôi mỉa mai - có
nghĩa l{ phải chối bỏ mọi mong muốn ph|t sinh từ đề nghị của
Ngài Carnegie.
Lúc đó v{ về sau tôi còn nhiều cơ hội giết chết mọi cố gắng hiếu
danh của mình trước khi nó chiến thắng ho{n to{n v{ bắt đầu kiểm
so|t mọi h{nh động của tôi. Sau n{y, khi đ~ có kinh nghiệm sống,
tôi rút ra kết luận rằng phần lớn số người sinh ra trên thế giới n{y
l{ chết lưu hoặc đẻ non, v{ những người đẻ non rất cần không khí
dưới dạng một kế hoạch h{nh động cụ thể, v{ h{nh động trực tiếp,
tức thời. Thời gian ho{i thai một tư tưởng chính l{ thời gian sinh
ra tư tưởng đó. Mỗi một phút gi}y sống l{m tăng cơ hội tồn tại cho