SUY NGHĨ VÀ LÀM GIÀU - Trang 37

37

Tôi vẫn nhớ - tưởng chừng như mới ng{y hôm qua - c}u chuyện kỳ
diệu của Ng{i kể về việc ông Henry Ford đ~ đạt những tầm cao

đ|ng kể như thế n{o. Lúc đó, trước khi Ng{i kết thúc diễn văn, tôi
đ~ quyết định sẽ mở đường cho mình, dù phải trải qua khó khăn
đến mấy đi nữa.

H{ng triệu thanh niên nam nữ sẽ ra trường trong năm nay v{
những năm tiếp theo. V{ mỗi người trong số họ đều cần những lời

động viên khuyến khích như tôi đ~ nhận được từ Ng{i. Họ muốn
biết phải đi đ}u, l{m gì, bắt đầu từ đ}u trong cuộc đời n{y. Ng{i có
thể nói cho họ biết điều đó, vì Ng{i đ~ giúp nhiều người giải quyết
vấn đề.

Ng{y hôm nay ở nước Mỹ có h{ng ng{n người muốn biết l{m thế

n{o để biến tư tưởng th{nh tiền; h{ng ng{n người phải bắt đầu từ
con số không v{ bù đắp những mất m|t đ~ chịu. Hơn bất kỳ ai
kh|c, Ng{i có thể giúp họ.

Nếu s|ch của Ng{i được xuất bản, tôi mong được nhận cuốn đầu
tiên với chữ ký đề tặng của Ng{i.

Chúc mọi điều tốt l{nh, người bạn trung th{nh của Ng{i, Jennings
Randolph.

Năm 1957, 35 năm sau diễn văn nói trên, tôi thực sự sung sướng

được quay lại trường Đại học Salem để ph|t biểu tại buổi lễ trao
bằng cử nh}n cho sinh viên tốt nghiệp. Lúc đó tôi cũng được trao
bằng tiến sĩ văn học danh dự.

Tôi theo dõi số phận của Jennings Randolph từ năm 1922. Ông đ~
trở th{nh người quản lý của một trong những h~ng h{ng không

h{ng đầu trong nước, một diễn giả h{o hứng v{ l{ thượng nghị sĩ
bang Tây Virginia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.