37
Tôi vẫn nhớ - tưởng chừng như mới ng{y hôm qua - c}u chuyện kỳ
diệu của Ng{i kể về việc ông Henry Ford đ~ đạt những tầm cao
đ|ng kể như thế n{o. Lúc đó, trước khi Ng{i kết thúc diễn văn, tôi
đ~ quyết định sẽ mở đường cho mình, dù phải trải qua khó khăn
đến mấy đi nữa.
H{ng triệu thanh niên nam nữ sẽ ra trường trong năm nay v{
những năm tiếp theo. V{ mỗi người trong số họ đều cần những lời
động viên khuyến khích như tôi đ~ nhận được từ Ng{i. Họ muốn
biết phải đi đ}u, l{m gì, bắt đầu từ đ}u trong cuộc đời n{y. Ng{i có
thể nói cho họ biết điều đó, vì Ng{i đ~ giúp nhiều người giải quyết
vấn đề.
Ng{y hôm nay ở nước Mỹ có h{ng ng{n người muốn biết l{m thế
n{o để biến tư tưởng th{nh tiền; h{ng ng{n người phải bắt đầu từ
con số không v{ bù đắp những mất m|t đ~ chịu. Hơn bất kỳ ai
kh|c, Ng{i có thể giúp họ.
Nếu s|ch của Ng{i được xuất bản, tôi mong được nhận cuốn đầu
tiên với chữ ký đề tặng của Ng{i.
Chúc mọi điều tốt l{nh, người bạn trung th{nh của Ng{i, Jennings
Randolph.
Năm 1957, 35 năm sau diễn văn nói trên, tôi thực sự sung sướng
được quay lại trường Đại học Salem để ph|t biểu tại buổi lễ trao
bằng cử nh}n cho sinh viên tốt nghiệp. Lúc đó tôi cũng được trao
bằng tiến sĩ văn học danh dự.
Tôi theo dõi số phận của Jennings Randolph từ năm 1922. Ông đ~
trở th{nh người quản lý của một trong những h~ng h{ng không
h{ng đầu trong nước, một diễn giả h{o hứng v{ l{ thượng nghị sĩ
bang Tây Virginia.