Bây giờ, bạn nên biết tôi có xu hướng coi các trải nghiệm trong cuộc sống
như một biểu tượng. Vì vậy, tôi tự hỏi tại sao điều này lại xảy ra. Tại sao
Jonathan lại trở nên tàn ác? Tại sao ông lại làm cho tôi và những người
khác, những người yêu mến ông ấy, bị tổn thương? Cái tích cực trong cái
tiêu cực này là gì? Có cách nào giúp tôi biến nó thành một cái gì đó tốt đẹp
không?
Tôi nhớ là đã đọc một đoạn rất hữu ích trong một cuốn sách mà tôi yêu
thích, cuốn Breaking the Rules của Kurt Wright. Nó nói như thế này:
“Đã bao giờ bạn nhận thấy, nhìn lại các sự kiện đã xảy ra trong quá khứ, đã
một năm hoặc lâu hơn, và nhìn thấy sự hoàn hảo trong đó một cách thật dễ
dàng chưa? Đối với hầu hết chúng ta, điều này đúng ngay cả trong những
tình huống có vẻ bi thảm, khủng khiếp, hoặc thậm chí chết chóc lúc đó.
Bây giờ, liệu một năm sau đó có thể nhìn thấy sự hoàn hảo trong những
điều đó hay không, liệu nó có nghĩa rằng cần phải có sự hoàn hảo lúc nó
xảy ra hay không?”
Ôi! Một tuyên bố mang tính giải phóng! Nó khiến bạn tìm kiếm cái tích cực
trong tất cả mọi thứ, và tìm kiếm nó ngay từ bây giờ.
Vì vậy, tôi đã bừng tỉnh nhờ tình huống có Jonathan. Tất cả những gì tôi có
thể kết luận là, đây là một món quà của tự do. Hơn
10 năm qua, tôi đã đến với Jonathan khi tôi cần sự giúp đỡ. Vâng, giờ là lúc
tôi sẽ là người chữa bệnh của chính mình, của người bạn tốt nhất của tôi,
người quân sư của tôi. Tôi đã được tự do.
Tôi cảm thấy tốt đẹp hơn bao giờ hết. Tôi biết ơn Jonathan đã giúp đỡ tôi
trong suốt thời gian tôi cần sự giúp đỡ, và tôi muốn ông ấy mạnh khỏe, bất
kể ông ấy đang ở đâu. Tôi không còn muốn hoặc cần có ông ấy trong cuộc
sống của tôi nữa, nhưng tôi biết ơn thời gian chúng tôi đã hợp tác với nhau.
Về người bạn nữ bị lạm dụng của tôi, cô ấy đã qua đời ngày 2 tháng Mười
năm 2004. Đó chính là vợ tôi. Cô ấy không bao giờ có thể hồi phục hoàn
toàn do sự phản bội, những đau đớn, hoặc sự nhục nhã mà cô ấy đã trải
nghiệm với Jonathan. Cô ấy đã cố gắng tự chữa trị cho mình, cố gắng để
tha thứ cho ông ấy, nhưng trong ba năm cuối cùng của cuộc đời, cô đã rất
đau khổ. Cô ấy chỉ tìm thấy sự bình an trong cái chết.