TẤM LỤA ĐÀO - Trang 140

Xuân Vũ

Tấm Lụa Đào

Chương 15

Nhựt ký Emilie:
"Kể từ ngày gặp Minh , chưa bao giờ mình buồn như hôm naỵ Anh xuống
đò. Chiếc đò tồi tàn và đông khách. Hàng hoá chất đầy và vô trật tự trên
mui. Có những chiếc thùng thiếc sơn đen được đóng trong khung gỗ dùng
làm phao cấp cứu khi có tai nạn trên sông.
Anh đứng ở mũi đò thờ thẫn. Anh chỉ vẫy tay, nhưng không hiểu tại sao
mình lại buông xe đạp nhảy xuống đò suýt hụt chân. Mọi người nhìn mình
như một phénomène vì cách ăn mặc của mình. Anh nắm tay mình, nếu
không chắc mình ngã mất. Anh nói:"Em đừng buồn!" Rồi hai đứa đứng bên
nhau không nói gì nữa hết.
Bên em anh chỉ muốn ngồi im
Để nghe tiếng gọi của đôi tim
Dẫu ngàn câu nói không bằng một
Tiếng gọi "anh" và tiếng đáp "em"
Mấy câu thơ của ai chợt đến trong đầu mình. Sao tác giả mô tả được tình
cảm của mình một cách tuyệt diệu thế. Hành khác lên xuống ồn ào quá ,
mình không muốn nói gì mà cũng không nói được gì, chỉ muốn khóc. Thôi,
nín đi cô giáo cua xúp (Chớ không phải cô giáo ăn xúp cua). Ừ thì nín để
hành khách cười chọ Ai cũng có vẻ hấp tấp, chỉ có "cô thầy" là tỉnh khô.
Mình muốn bảo anh nán lại vài ngày để đía cho hết chuyện. Ngày nào mình
cũng nói dối ba má là mình đến nhà cô Sầy ở cầu Cá Lóc để thọ giáo môn
sư phạm chuẩn bị dạy nấu món "xúp cua", nhưng sự thực mình chạy rong
khắp phố với anh hơn là học sư phạm. Nhưng cũng may là không bị cảm
nắng (!?) như kỳ trước. Hú vía, kỳ đó nếu má thấy được mấy cái dấu má
hỏi thì mình không biết trả lời thế nào. Chuyện các đây hai năm mà ảnh
vẫn nhớ... cái hoa hồng. Thỉnh thoảng ảnh liếc sang, mình biết ý nên đè
gấu váy xuống. Mắc cở quá chừng. Hôn đâu không hôn lại cứ đòi cái hoa
hồng. Mấy cái dấu răng còn ràng ràng như phỏng lửa làm sao xoá được,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.