TẤM LỤA ĐÀO - Trang 147

bánh phồng vàng tươi... thứ nào cũng làm cho Minh chảy nước miếng
.Nhưng Minh chỉ mua một món thôi . Rồi lại thềm nhà lồng ngồi ăn. Xong
vô nhà thím Bầu xin nước uống. Nơi đây trưa nào Minh cũng mua một lóng
mía tây vàng rực giá có nửa xụ Vừa đi vừa xước hết khúc mí thì cũng là lúc
trống đổ hồi. Như vậy còn được nửa xu, mua hai cục đạn đá xanh đỏ bắn cu
li vào giờ chơi, hoặc khi tan học mua một miếng kẹo da trâu, một cây kẹo
rô-be nhai, mút về tới nhà. Đó là ngày vui thú của tuổi thợ Một ngàn ngày
như thế không đổi, không khác một ngày nào đã xảy ra trong đời Minh .
Cho đến khi lên trường quận.
Bây giờ nhìn đám trẻ, Minh nhớ lai. quãng đời xa lắc xa lơ của mình. Minh
đi theo con đường mé sông qua các tiệm Chệt rồi men theo dốc cầu cao -
gọi là cầu Mống - đi ra mối đường rẽ về nhà ở cuối ấp Thạnh Đông.
Đàn bà, đàn ông, đi chợ buổi sáng nhiều người không nhận ra Minh, vì áo
tây giày tây, nhưng Minh vẫn nhận ra họ. Minh thay đổi chứ họ có thay đổi
chút nào đâu. Vẫn chân đất đầu trần, áo quần vải thô, cuộc đời lam lũ, đầu
tắt mặt tối quanh năm.
Đi đến nửa đưòng thì gặp má bưng gà đi chợ bán. Minh nghẹn ngào:
- Má !
Bà Tư nhận ra, đứng khựng lại nhìn con:
- Mày hả Minh ?
- Dạ !
Mấy người quen cũng bu quanh, kẻ vổ vai, người sờ đầu:
- Mèn ơi! thằng nhỏ nay lớn đại !
- Gặp ở chỗ lạ chắc không nhìn ra nó.
Một người nói với bà Tư:
- Thôi, gà đem về làm thịt đãi bà con, bán chác gì nữa thím Tư !
Một cô gái bảo:
- Ở nhà còn cả bầy, đưa đây cháu đi bán giùm cho bác.
Bà Tư đưa mấy con gà cho cô gái, nhưng rồi lại bảo:
- Thôi để bác đi bán. Bác còn mua rượu trà bánh mứt...
- Ờ phải rồi, sắp có đám ..!
Bà Tư không hỏi Minh thi đậu hay rớt, chỉ giục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.