TẤM LỤA ĐÀO - Trang 20

thân yêu thời thơ ấu.
Từ dưới sông nhìn lên, ngôi chợ hiện ra có vẻ như khác khác. Nền chợ đá
ong đỏ thẩm, những gốc me còi , ngôi nhà lồng cũ kỹ, vách tường loang lổ,
hai dãy phố thấp với người qua lại lao xao...Tất cả như lùi sau mái chèo dài
rồi khuất hẵn.
Vừa qua khỏi chợ chiếc đò chun qua cây cầu sắt. Minh thấy người ta đi trên
đó, kẻ gánh gồng, người tay không.
Nắng in bóng cầu trên mặt nước. Những kẽ ván quá nhỏ so với thân người.
Vậy mà thuở bé mỗi lần đi trên cầu, Minh sợ lọt kẽ rơi xuống sông. Cậu
Tám của minh phải lôi tay Minh chạy , nếu không Minh bước trên từng tấm
ván.
- Em có đi cầu này không Bảo? - Bỗng Minh buột miệng hỏi.
- Có chớ.
- Em có sợ không?
- Cầu khỉ em còn không sợ nữa là cầu sắt.- Thằng Bảo đáp rất tự hào.
Bỗng nhiên Minh nghe koé mắt nóng ran. Giọt lệ ấu thơ năm nào bất ngờ
chảy thấm vào quê ngoại. Đến bên nhà ngoại, thằng Bảo kêu đò ghé lại.
Ông Tư dặn dò Minh rồi bước lên bờ với Bảo. Con đò quay mũi ra, vô tư.
Minh nhìn lên bờ theo cha và em. Minh chợt nhận ra mái tóc người cha nay
đã bạc nhiều và lưng hơi còm. Tuổi già đến không ai tránh được.
Càng gần vàm thì con rạch càng nở ra và nghe gió bắt đầu thổi mạnh và
sóng vỗ mạn đò. Sông cái Hàm Luông hiện ra trước mặt nhu một dãy bạc
lấp lánh mênh mông. Chủ đò nói với hành khách:
- Mình cặm sào ở đây nghỉ ăn cơm rồi đỏ đèn mới bắt đầu dựng buồm chạy.
Ông bà cô bác nào muốn ăn cơm xin cho biết để tổng khậu tôi lo.
Đò nằm nép bên mé vàm, phía cạy , dưới một tàng bần um tùm. Nhiều
người leo lên mui đò đổi không khí. Vài chàng trai nhảy xuống sông trửng
giởn với Hà Bá.
Mấy ông khách sồn sồn hợp tác với tài công bày đồ nhậu ra sau lái và bắt
đầu "cưa cột dầu vuông" (#1). Ông tài công thò đầu xuống nước hỏi mấy
cậu đang lặn hụp:
- Mấy cậu có vận choàng tắn không? Coi chừng cá nốc nó tiệnmất cái "củ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.