TẤM LỤA ĐÀO - Trang 18

tiễn chân thầy Huế, Minh lại đi theo và cũng buồn lây với thầy.
Nhưng điều mà Minh ngạc nhiên là ngoài nhà trường, còn có một nền văn
hoá khác không ghi chép trong sách vở, không được giảng dạy chính thức
mà vẫn tồn tại. Đó là giai thoại văn chương rất lý thú mà Minh vừa nghe.
Minh thích hơn cả những "bài Annamite" giảng bằng tiếng Pháp ở trường.
Ngoài những món thuốc Tây bán ở tiệm và thuốc Bắc do thầy Chệt coi
mạch và kê đơn, còn có những món thuốc của thầy Huế với cái tên chung là
"thuốc cao trà đắng" mà bà con đã công nhận như thuốc gia truyền, ai cũng
có thể bào chế hoặc dùng được. Cuộc sống văn minh của thành thị và cuộc
sống tối tăm của thôn quê ví như bản nhạc Tây và câu hò cấy , mỗi loại đều
có âm thanh riêng biệt và đều đáng yêu.
Năm sau, khi gió chướng bắt đầu thổi lai rai thầy Tám nhớ ông thầy Huế.
Nhưng không thấy ông bạn xưa trở lại. Cứ mỗi lần thấy đàn bà đi chợ về,
xách theo thúng nia Huế thì ông càng nao nao. Ông tự dựng cớ đi mua bút
giấy để tìm những chiếc ghe bầu, hỏi thăm ông bạn thơ, nhưng khôngai biết
ông ở đâu. Trên đường về, thầy Tám thờ thẫn như kẻ mất hồn. Bài thơ năm
xưa vẫn còn nguyên cặp trạng không ai chữa được. Mối duyên tao ngộ phút
chốc mà cứ đeo đẳng theo ông mãi. Thầy Tám tiếc không nghe được thêm
những giai thoại văn chương. Văn chương thâm trầm vậy, mà than ôi, trên
thế gian này không phải ai cũng biết quý trọng nó. Và cũng không phải ai
cũng biết ơn thầy như Cạc Nô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.