TÂM LÝ HỌC TỘI PHẠM - TẬP 1 - Trang 108

Daniel từ chối xin việc. Trong nhiều tháng qua, anh ta sống mà không

kiếm được thu nhập gì ngoài việc nhận trợ cấp hàng tháng của bố mẹ.
(Daniel nhớ lại đã từng chỉ trích gay gắt bố mình vì “quá eo hẹp” trong khi
vẫn đang sống nhờ vào số tiền đó.) Cuối cùng, anh ta kết luận, “Tôi không
nên kinh doanh bất động sản”, và thừa nhận “vấn đề cái tôi” đã cản trở anh
ta nhận những công việc không đáp ứng tiêu chuẩn của bản thân. Anh gặp
khó khăn khi hình dung mình ở trong bối cảnh làm việc không được mặc
vest và đeo cà vạt. Suy nghĩ của Daniel nhảy vọt từ nhân viên làm việc tại
một trạm xăng đến một giám đốc điều hành. “Cách suy nghĩ của tôi không
giống thông thường. Liệu đây có phải là một căn bệnh?”, anh ta đặt câu hỏi.
Anh ta tuyên bố sau khi đưa ra câu hỏi tu từ trên, “Tôi muốn làm công việc
mà tôi yêu thích”. Anh ta nói những công việc “cấp thấp” không thú vị và
anh ta không thể tưởng tượng ra một công việc nếu nó không thú vị.

Hầu hết mọi người đều muốn tận hưởng công việc mà họ dành phần

lớn thời gian thức giấc ở đó. Tuy nhiên, nhiều người cảm thấy công việc tẻ
nhạt và hết sức khó chịu vì hoàn cảnh vượt quá tầm kiểm soát của bản thân.
Họ làm những gì được yêu cầu để đáp ứng những nhu cầu thiết yếu trong
cuộc sống hàng ngày. Không phải Daniel, người khao khát được hưởng
thành quả lao động mà không thực sự phải lao động để có được chúng.
Ngay cả trước khi có công việc đầu tiên, anh ta đã hình dung mình là một
doanh nhân thành đạt và là ông chủ của chính mình. Anh ta không phải học
hết đại học và đăng ký vào một chương trình sau đại học cung cấp những
kiến thức và kỹ năng để thực hiện những hoài bão cao cả. Anh ta chưa bao
giờ suy nghĩ nghiêm túc về giá trị của việc tích lũy kinh nghiệm khi làm
việc cho người khác. Anh ta vẫn thất nghiệp, và hy vọng: “Tôi sẽ bắt đầu
một điều gì đó mà tôi thực sự thích. Tôi vẫn tiếp tục chờ đợi điều gì đó sẽ
xảy ra”. Khi tôi nói anh ta có thể tự trang trải tạm thời bằng cách làm bồi
bàn tại một nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố, Daniel kinh hoàng
nhìn tôi và nói rằng anh ta sẽ liên tục so sánh mình với những thực khách
đó. Daniel cho biết cảm thấy xấu hổ vì không còn cách nào khác ngoài việc
ăn trộm, và anh ta khinh bỉ gọi đó là “tội phạm cổ cồn xanh”. Nếu tôi tư
vấn cho Daniel thì anh ta từ chối làm việc. Giải pháp cuối cùng với anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.