“Lệnh khám người đâu, các anh có lệnh khám người không?”
Khương Đức Tiên bị đè chặt, luôn miệng kêu: “Các anh làm như
thế này là phạm pháp!”
Trịnh Lâm không thèm trả lời, cầm chiếc điện thoại người cảnh sát
chịu trách nhiệm khám người vừa đưa cho, một nữ cảnh sát khám người
Quách Nhụy cũng lôi ra một chiếc điện thoại di động. Trịnh Lâm chia ra
gọi cả hai điện thoại, mặt không biến sắc.
“Không phải hai cái này, tìm tiếp đi!” Trịnh Lâm nhìn bộ mặt đỏ
gay của Khương Đức Tiên, vẫy vẫy tay. “Hãy thả anh ta ra.”
Đồ đạc của hai người đều bị lục tung, nhưng không tìm thấy chiếc
điệnt thoại thứ hai. Trịnh Lâm nghĩ một lát, anh gọi một người phụ trách
công tác theo dõi ra ngoài. Người nhân viên chịu trách nhiệm phong tỏa
ở tầng 1 nói cửa sổ phòng và cửa sổ phòng vệ sinh trước sau không bị
kéo ra, trừ khả năng ném ra ngoài. Người cảnh sát phụ trách theo dõi
ngồi ở phòng đối diện đấm vào ngực một cái, chạy vội ra phòng vệ sinh,
một lát sau, anh ta chạy trở lại, vật chứng trong tay là hai chiếc điện
thoại. Trịnh Lâm nhìn hai chiếc điện thoại, hỏi người cảnh sát: “Anh tận
mắt nhìn thấy anh ta ném đi à?”
Người cảnh sát hơi ngượng trả lời: “Không. Tôi chỉ nhìn thấy anh
ta đi vào phòng vệ sinh.” Trịnh Lâm rủa thầm một câu, ra lệnh cho cấp
dưới mang hai chiếc điện thoại về để kiểm tra vân tay.
Trịnh Lâm trở lại phòng trà, Quách Nhụy đã bị dẫn vào một phòng
khác. Anh ngồi trước mặt Khương Đức Tiên đang quần áo xộc xệch,
nhìn thẳng vào mặt anh ta đến một phút, thong thả nói: “Nói đi, anh đã
quá rõ vì sao tôi đến đây tìm anh.”
Khương Đức Tiên đã lấy lại bình tĩnh cười nhạt một tiếng: “Anh
cũng biết tôi làm nghề gì mà, mớm cung chẳng có tác dụng gì với tôi
đâu.”