TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1360

Phương Mộc lấy trong túi áo ra một chiếc phong bì, "Đây là ba

nghìn tệ, tiết kiệm một chút, chắc là đủ cho cô sinh hoạt trong nửa năm."

Mễ Nam nhận lấy chiếc phong bì, đôi môi run rẩy, không biết nói

gì.

"Anh…"

Phương Mộc khẽ mỉm cười xua tay, ý bảo cô không cần nói thêm

điều gì nữa.

"Thế thôi nhé, tất cả kết thúc ở đây." Phương Mộc đứng dậy cầm

ba lô lên, anh vừa bước một bước, Mễ Nam liền nắm chặt lấy cổ tay anh
kéo lại.

"Em…" Gương mặt Mễ Nam đầm đìa nước mắt, "Khi nào em có

thể gặp lại anh?"

"Ha ha, chắc là cô sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa đâu." Phương

Mộc nhẹ nhàng kéo tay Mễ Nam ra, "Gặp lại tôi, có lẽ cô sẽ nhớ lại
những ngày hè tai nạn này. Vì thế, hãy quên tôi đi, quên cả mùa hè này
đi. Hãy sống thật tốt. Chúc cô may mắn!"

Nói rồi, anh bước đi, không hề quay đầu nhìn lại.

Phương Mộc rảo bước một mạch qua quảng trường phía trước nhà

ga, đi tiếp qua hai con phố nữa mới đi chậm lại. Tất cả mọi việc đã giải
quyết xong, anh như trút được gánh nặng, nhưng cùng lúc đó, một cảm
giác trống trải khẽ len vào tâm trí anh. Anh đứng ở bên đường, lơ đãng
nhìn người đi đường và những tòa nhà xung quanh, nghĩ ngợi xem nên
tìm chỗ nào đó ở lại một ngày, hay là lên đường về thành phố C luôn.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại di động trong túi áo đổ chuông.

Phương Mộc lấy ra nhìn, Biên Bình gọi.

Phương Mộc bặm môi, nghĩ bụng không ổn rồi, biết giải thích với

vị lãnh đạo già thế nào về lí do về muộn của mình đây? Anh vừa nghĩ
vừa nhấn nút nghe điện thoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.