Lục Thiên Trường bị bắn trúng lông mày, đầu nát như quả dưa hấu.
Lục Đại Giang bị bắn hai phát vào người, hai phát vào đùi, vết
thương nặng nhất ở ngực phải, hắn ngồi dựa vào một cây cột, mồm liên
tục kêu rên. Thấy Phương Mộc đi tới, hắn kinh sợ gào lên.
Phương Mộc đá bay khẩu súng bên cạnh Lục Đại Giang, anh
không để ý đến hắn, mà quay người ngồi xuống bên cạnh Lương Tứ Hải.
Lương Tứ Hải nằm ngửa trên nền từ đường, nửa mặt bên trái bị
bắn nhiều phát, chắc là trúng đạn của khẩu súng hoa cải trong tay Lục
Đại Xuân.
Ngoài bị thương nặng ở đầu, ngực trái và bụng dưới bên phải hắn
đều có vết đạn, máu vẫn tiếp tục chảy thành vũng dưới người hắn. Hắn
thở dồn dập, miệng liên tục sùi bọt máu.
Phương Mộc chăm chú nhìn gương mặt thấy rõ cả gân lẫn xương
của Lương Tứ Hải, cho đến khi một con mắt còn lại của hắn từ từ nhìn
về phía anh.
"Mày…" Cổ họng Lương Tứ Hải đã nghẹn cứng vì máu, khó khăn
lắm mới bật ra được một âm tiết.
"Không phải là tôi, mà là họ." Phương Mộc lấy khẩu súng của
Đinh Thụ Thành chỉ vào tấm thẻ cảnh sát trên ngực mình, gương mặt
Hình Chí Sâm sống động hiện ra trong tấm ảnh trên thẻ.
"Hự, hự hự…" Lương Tứ Hải đã hiểu ra, con ngươi mắt đục mờ
ánh lên một tia sáng. Dường như Lương Tứ Hải vẫn không cam lòng,
hắn cố sức với một tay lên túm lấy tấm thẻ cảnh sát trên ngực Phương
Mộc. Nhưng cánh tay hắn vừa với lên đã kiệt sức rơi xuống.
Con ngươi mắt duy nhất của Lương Tứ Hải ngừng chuyển động,
tia sáng cuối cùng biến mất hẳn.
Phương Mộc thấy trong lòng thật bình yên, anh từ từ đứng dậy.
Bỗng nhiên Phương Mộc thoáng thấy có động tĩnh bất thường.