TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 181

Tim Phương Mộc đập như điên. Một cảm giác kinh hãi chưa từng

có dâng lên trong anh.

Đó chỉ là ma-nơ-canh bằng nhựa. Chắc chắn là thế.

Anh không ngớt thầm an ủi mình. Anh nhìn dán mắt quan sát từng

động tĩnh của "công chúa đã mất đầu" trên sân khấu.

Sau khi chém đầu công chúa, người anh hùng vứt lưỡi rìu xuống,

quay người đi ra một bên sân khấu rồi biến mất.

Tiếng nhạc quái dị lại tiếp tục, sân khấu tạm bỏ trống. Các khán

giả ngơ ngác không hiểu ra sao, họ bắt đầu xì xào bàn tán. Lát sau, một
tốp diễn viên bước ra có phần lộn xộn, rồi họ xếp thành hàng và bắt đầu
múa, múa rất rối loạn.

Xác "công chúa" nằm giữa sân khấu, trên sàn là một vũng "máu

me".

Một vũ công nhảy nhót, rồi xoay đến trên "vũng máu". Anh ta lỡ

trượt chân ngã phệt xuống sàn, rồi anh lóng ngóng ngồi dậy. Anh ta nhận
ra mình đang đối diện với cái "đầu lâu" trên sân khấu.

Anh ta đờ ra, và lập tức kêu thét lên, tiếng kêu kinh hãi đến cùng

cực.

Mấy phút sau, những ai đi qua câu lạc bộ được chứng kiến một sự

kiện hãi hùng nhất trong lịch sử của trường Đại học sư phạm: dòng
người từ trong câu lạc bộ tràn ra như nước lũ, mặt mũi ai nấy đều như kẻ
mất hết hồn vía. Cửa ra vào bị méo mó biến dạng vì không chịu nổi sự
chen chúc xô đẩy. Các ô kính vỡ tan. Cuối cùng, "rầm" một cái, ô cửa đổ
sập. Có người ngã sấp trên những mảnh kính vỡ, họ lập tức bị người đi
sau giẫm lên và chạy qua. Tiếng kêu gào, tiếng khóc, tiếng kêu cứu
không ngớt vang lên.

Đúng lúc này vang lên tiếng chuông báo 12 giờ đêm, vô số những

tia chớp pháo hoa rực rỡ đủ màu dâng lên không trung trước khu nhà
hành chính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.