Bà cụ già cứ đứng mãi dưới tòa nhà, cho đến khi không còn nhìn
thấy ánh đèn sau đuôi chiếc xe màu đen ấy nữa.
Cái gọi là “lúc nào rỗi” ấy, chắc là một năm nữa.
Lâm Quốc Đống cười cười.
Sau lưng hắn, là một căn nhà trống trải, không có người nhà,
không có trách nhiệm. Không cần phải có những lời hàn huyên khách
sáo, bớt đi nỗi phiền toái tương cà mắm muối.
Chỉ có mình ta. Chỉ vì bản thân ta.
Tốt biết mấy.
Một cơn gió lạnh lùa vào trong phòng, nhưng không hề khiến
người ta bực mình, ngược lại rất vui vẻ - lẫn trong đó có mùi thơm của
thịt.
Lâm Quốc Đống cúi đầu nhìn, ô cửa thông gió dưới nhà cũng đang
mở, hơi nồi hấp đang cuồn cuộn bốc lên từ chỗ đó, những tiếng huyên
náo thấp thoáng vọng tới.
Lại là một bữa liên hoan gia đình chưa kết thúc.
Lâm Quốc Đống đóng cửa sổ lại, tay buông thõng, đứng trong
phòng ngủ. Nhưng mùi thịt thơm đó vẫn chưa tan hết, vẫn phảng phất
trong căn phòng.
Hắn khịt khịt mũi, cái mùi này đã chạm vào một nút công tắc nào
đó trong ký ức hắn.
Đứa bé đó, tên là gì nhỉ?
Lâm Quốc Đống chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong căn phòng
chật hẹp. Dần dần, gương mặt đó hiện ra rất rõ trong đầu.
Mặt tròn, hơi béo. Lúc nào cũng có vẻ rụt rè, lúc căng thẳng còn
toát mồ hôi. Quệt mũi theo thói quen. Thích nghiêng người ngồi bên mép