“Tôi là cháu bên ngoại của Dương Quế Cầm.” Cậu thanh niên rõ
ràng có vẻ rất thù địch đối với Lạc Thiếu Hoa, động tác chặt sườn cũng
đột ngột mạnh lên.
Lạc Thiếu Hoa nhìn chỗ sườn bị anh ta chặt lổn nhổn không đều,
quay người rời đi.
Mười lăm phút sau, Lạc Thiếu Hoa dừng ô tô ở phía dưới tòa nhà
nơi Hứa Minh Lương ở. Vừa tắt máy thì trông thấy Dương Quế Cầm
loạng choạng bước ra từ trong lối đi của tòa nhà.
Một năm không gặp, Dương Quế Cầm gầy rộc đi, gần như không
nhận được ra. Mái tóc vốn chỉ điểm vài sợi bạc giờ đã ngả muối tiêu, mặt
đầy nếp nhăn, cả người trông già đi mấy chục tuổi. Mặc dù chưa sang
mùa đông, nhưng Dương Quế Cầm đã mặc một chiếc áo lông vũ rất dày,
khăn mũ cũng đầy đủ, dáng vẻ yếu ớt không chịu được gió.
Tay bà xách một chiếc túi vải, không biết nhét gì bên trong, có
điều, đối với bà, rõ ràng là quá nặng, đến mức, bà đành phải đi vài bước
lại bỏ cái túi xuống đất, nghỉ một lát mới đi tiếp.
Mục tiêu của bà là một bến xe buýt. Lúc này, một chiếc xe buýt
đang chầm chậm dừng lại ở bến, sau khi mấy hành khách xuống xe,
chiếc xe buýt đóng cửa lại, chuẩn bị rời đi. Dương Quế Cầm cuống lên,
cố hết sức xách chiếc túi vải lên, định bước nhanh đuổi theo chiếc xe
buýt, không ngờ bị mất thăng bằng, ngã lăn ra đất.
Lạc Thiếu Hoa vội chạy lại đỡ bà dậy. Dương Quế Cầm cảm kích
ngẩng đầu lên, vừa trông thấy anh, nụ cười trên gương mặt liền đờ ra.
“Là anh à?” Bà hất tay Lạc Thiếu Hoa ra, “Người đã chết rồi, tiền
cũng đền rồi, anh còn đến tìm tôi làm gì?”
Lạc Thiếu Hoa không nói gì, xách chiếc túi vải dưới đất lên, phát
hiện ra bên trong là mấy cuốn sách.
“Bác đi đâu vậy?”