Tiểu La không tiếp lời, toàn thân cứng đờ ôm chặt bó hoa, cứ nhìn
chằm chằm lên trên tòa nhà.
“Còn bó hoa này nữa, hoa cúc vàng.” Quan Lệ bĩu môi, “Thôi,
đành vậy, giờ cũng không kịp đổi nữa rồi.”
Đi qua bậc cầu thang và hành lang nhỏ hẹp bẩn thỉu, cả đoàn người
dừng lại trước một cánh cổng sắt phía bên trái ở tầng 3. Đạo diễn ra hiệu
muốn quay cảnh cả đoàn bước vào. Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong
xuôi, trên mặt Quan Lệ lại khôi phục lại nụ cười, giơ tay lê gõ cửa, chiếc
máy quay cũng chuyển động theo.
“Ai đấy?” Một giọng nữ giới già nua ở trong cửa hỏi vọng ra.
“Chúng tôi là người ở đài truyền hình, xin hỏi cô giáo Tần có nhà
không?”
Cửa mở ra, một người phụ nữ gầy gò nhỏ bé hiện ra bên cánh cửa,
nụ cười trên mặt trông hơi gượng gạo, khóe mắt lén liếc xéo vào ống
kính máy quay.
“Mời vào, xin mời vào!” Người phụ nữ gầy gò nhỏ bé nói.
Đây là một căn hộ cũ có hai phòng, đồ đạc trong phòng tuy cũ
nhưng được sắp xếp rất ngay ngắn. Mọi người đều đứng ở phòng khách,
căn phòng vốn đã nhỏ, giờ đây càng trở nên chật chội hơn. Cô giáo Tần
nhìn thấy Quan Lệ tươi cười rạng rỡ và máy quay lấp lánh phát ra ánh
đỏ, nhất thời không biết xử trí ra sao. Quan Lệ nắm lấy tay cô giáo Tần,
giọng nói ngọt ngào. “Cô giáo Tần, trước tiên xin chúc mừng cô nhân
Ngày nhà giáo. Hôm nay chúng tôi còn đem đến cho cô một món quà vô
cùng đặc biệt!” Cô chỉ vào một người trong đoàn “Chính là cậu học sinh
mong ngóng đến thăm cô.”
Tiểu La bước tới từ phía sau nhân viên quay phim, trên tay vẫn ôm
bó hoa cúc vàng. Cậu đứng trước mặt cô giáo Tần, lặng lẽ nhìn cô giáo.
Chẳng phải đã dặn trước là phải ôm thật thắm thiết sao? Quan Lệ
ra sức trừng mắt với Tiểu La, lấy tay ra hiệu.