TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 128

“Các anh… các đồng chí cảnh sát,” Mặt người đàn ông đầy những vệt

mồ hôi và nước mắt, “Các anh nhất định phải bắt hắn! Vợ tôi… cô ấy là
một người phụ nữ tốt… Đáng ra cô ấy không…”

Người lao vào ngay sau đó là Đỗ Thành. Anh kéo người đàn ông dậy,

liên tục khuyên nhủ:

“Anh Kỷ, anh mau dậy đi, đừng làm thế…”
Mã Kiện cũng sửng sốt, vội bảo đồng nghiệp đỡ người đàn ông dậy. Trên

trán người đàn ông đã rớm máu, lẫn với bụi và mồ hôi, gương mặt trông
như ác quỷ. Nỗi đau đột ngột quá lớn, thêm nữa lại đập đầu xuống đất, tâm
trí người đàn ông đã không còn minh mẫn, cả người mềm oặt ra như sợi
bún. Bốn cảnh sát khó khăn lắm mới đỡ được anh ta ra hành lang, đi được
một đoạn khá xa, tiếng gào thét của anh ta vẫn còn văng vẳng bên tai.

Mã Kiện thở dốc, chỉ tay ra ngoài cửa: “Áo anh ta đâu?”
“Đắp lên xác chết rồi.” Sắc mặt Đỗ Thành tối sầm, “Người chết là vợ

anh ta.”

Mã Kiện im lặng một lúc, khoát tay gọi một đồng nghiệp: “Đi đi, đợi tâm

trạng anh ta bình tĩnh lại thì hỏi xem tình hình người chết thế nào.”

Dứt lời, anh ngồi xuống trước mặt Đỗ Thành, đưa hai ngón tay ra.
“Thành, hai mươi ngày.”
“Em nghe nói rồi.” Đỗ Thành gật gật đầu, thở dài, “Vụ án này, làm thế

nào?”

“Không có manh mối gì.” Mã Kiện châm một điếu thuốc, “Cậu nghĩ thế

nào?”

“Bắt đầu từ phạm vi hoạt động của hắn thôi.” Đỗ Thành mở ngăn kéo

bàn làm việc của mình, lấy ra một tập phim, đưa cho Mã Kiện.

Mã Kiện xem qua một lượt, phát hiện ra đó là bản đồ giản lược các khu

vực hành chính của thành phố được vẽ bằng tay. Mỗi một tấm phim đều ghi
rõ ngày tháng, mấy chỗ được đánh dấu bằng bút kí hiệu màu đỏ.

“Đây là?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.