TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 142

Một người là Đỗ Thành, người kia là Kỷ Càn Khôn.
Quá trình xét xử không hề thuận lợi, khi quan tòa đọc quyết định khởi tố,

Hứa Minh Lương bắt đầu khóc nức nở, không ngừng kêu oan. Đến đoạn
đối chứng, Hứa Minh Lương giằng ra khỏi hai cảnh sát bảo vệ, cởi áo tù,
kêu là mình bị cảnh sát tra tấn ép cung.

Trên cơ thể gầy giơ xương, đầy những vết bầm tím to nhỏ.
Ánh mắt quan tòa nhìn về phía Mã Kiện, anh chỉ hơi hếch cằm lên, mắt

nhìn chằm chằm vào Hứa Minh Lương trên ghế bị cáo, mặt không để lộ
cảm xúc gì.

Phiên tòa kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ, Hứa Minh Lương khóc suốt từ

đầu đến cuối, phủ nhận toàn bộ những lời buộc tội. Nhưng những người ở
hiện trường đều rất rõ, mặc dù chứng cứ trực tiếp rất ít, nhưng đã có khẩu
cung của anh ta, ở thời đó, hoàn toàn không có trở ngại gì đối với việc định
tội.

Không tuyên án ngay tại phiên tòa. Sau khi thư ký tuyên bố phiên tòa

tạm dừng, người đầu tiên đứng dậy rời khỏi phiên tòa là Mã Kiện. Lúc đi
đến cửa, Mã Kiện nghe thấy những tiếng ầm ĩ vang lên phía sau lưng. Anh
vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Càn Khôn nãy giờ ngồi im như tượng
gỗ, bỗng leo phắt qua ghế, nhảy luôn ra lối đi. Động tác của anh ta nhanh
đến mức tất cả số cảnh sát bảo vệ đều không kịp phản ứng.

Đánh đi, nện hắn thật mạnh vào!
Mã Kiện im lặng nhìn anh ta, không hề có ý tiến lên ngăn lại.
Nhưng, Kỷ Càn Khôn chỉ lật vai Hứa Minh Lương lại, nhìn thẳng vào

gương mặt đầy nước mắt nước mũi ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.