TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 161

Kim Phượng mở to mắt, nhìn chiếc ba lô làm bằng vải bố màu đen phía

sau chiếc ghế salon. Bà đã từng căm hận nó, đồng thời cũng hiểu, đó là một
phần đã ăn sâu vào trong người đàn ông này. Cho dù ông ấy đã già đi,
không còn tiếp tục truy đuổi, chiến đấu nữa, đã vui với những việc tương cà
mắm muối, nhưng một thứ gì đó trong huyết quản của ông, vẫn sẽ dễ dàng
bị thức tỉnh.

Kim Phượng quay đầu, hít sâu một hơi mùi trên người ông.
“Có việc phải làm đúng không?”
Rất lâu sau, mới nghe thấy người đàn ông trả lời rất khẽ, “ừ”.
Trong lòng ông, Kim Phượng ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đầy vẻ có

lỗi của ông, mỉm cười.

“Đi đi.”
Nửa tiếng sau, Lạc Thiếu Hoa leo đến chiếu nghỉ ở tầng 4 đơn nguyên 4

tòa nhà số 22 của khu Vườn Trúc Xanh, nghỉ một tí để hơi thở nhịp nhàng
trở lại, rồi lại leo tiếp những bậc thang còn lại.

Hành lang yên lặng như tờ. Lạc Thiếu Hoa rón rén đi đến cửa phòng

501, cẩn thận áp tai lên cửa - quảng cáo Não Bạch Kim1 - hắn đang xem
tivi.

1. Một loại thuốc bổ não của Trung Quốc.
Lạc Thiếu Hoa khẽ lau mồ hôi đã chảy đến tận lông mày, ngẩng đầu nhìn

về phía góc phía trên bên tay phải của cánh cửa chống trộm màu xanh đen,
dải băng dính dán nối giữa cánh cửa với khung cửa vẫn còn ở đó, xem ra
tối hôm qua tên này không đi ra ngoài.

Ông thấy yên tâm, rón rén đi xuống.
Xuống đến khuôn viên, nhìn những cái cây trơ trụi và những bụi hoa đã

rụng sạch lá trong sân, ông thấy hơi bối rối. Không có chiếc xe Santana che
chắn, muốn giám sát Lâm Quốc Đống trong chỗ khuất thật sự là quá khó.
Lạc Thiếu Hoa nhìn ngó khắp bốn phía xung quanh, chỉ có thể nấp tạm vào
sau tấm rào chắn phía đông của nhà để xe đạp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.