TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 162

Ông đi về chỗ đó, khó nhọc chen qua một dãy xe đạp, vì vội nên lúc

bước qua một chiếc xe còn bị ghi đông xe thúc vào bẹn. Vừa lẩm bẩm chửi
khẽ, vừa xoa ống quần, Lạc Thiếu Hoa nấp vào sau tấm rào chắn, hơi nhún
thấp người xuống.

Diện tích tấm rào chắn bằng nhựa màu xanh lam chưa đầy một mét

vuông, không thể che hết được người mình, may mà chỗ này rất không bắt
mắt, nếu không để ý kĩ thì chắc là sẽ khó phát hiện.

Lạc Thiếu Hoa nhìn lối vào đơn nguyên 4, rút một điếu thuốc ra châm

lửa.

Dần dần, hơi nóng trong người lúc đi nhanh và leo cầu thang đã bị giá

lạnh cuốn đi sạch, tấm lưng ướt đầm mồ hôi bắt đầu trở nên lạnh toát. Lạc
Thiếu Hoa khẽ run lên. Ông giậm chân nhè nhẹ, bỏ ba lô xuống, lấy ra một
chiếc bình giữ nhiệt.

Uống một ngụm cà phê nóng, người liền ấm lên rất nhiều. Lạc Thiếu

Hoa nhấm nháp mùi vị trong miệng, một nụ cười thoáng hiện nơi khóe
miệng. Đó là Kim Phượng pha sẵn rồi nhét vào trong ba lô cho ông trước
khi ông đi. Bà chỉ dặn dò ông phải chăm sóc mình, về nhà sớm, không hỏi
bất cứ điều gì khác.

Người phụ nữ này.
Lạc Thiếu Hoa lại nhìn về phía tòa nhà nhỏ, trong lòng thoáng hiện một

mong đợi: Sự việc này, nhanh chóng kết thúc đi.

Chỉ là, như thế nào mới được coi là “kết thúc”.
12 giờ 05 phút, Lâm Quốc Đống đi xuống dưới tòa nhà.
Giống như mọi khi, đầu tiên hắn ném túi rác vào chiếc thùng sắt bên

đường, sau đó nghiêng ngó nhìn hai bên, chỉnh lại khăn quàng cổ, bước
chân đi ra khỏi khu nhà.

Đợi cho đến khi bóng dáng hắn biến mất sau tòa nhà, Lạc Thiếu Hoa mới

chui ra khỏi tấm rào chắn, lật đật xuyên qua những dãy xe đạp, bám theo.
Bởi vì đứng quá lâu trong gió lạnh, đôi chân đã tê cứng từ lâu, mấy bước
đầu tiên, Lạc Thiếu Hoa đi rất loạng choạng. May mà Lâm Quốc Đống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.