TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 188

Ra đến ngoài phố, lão Kỷ bỗng trở nên vô cùng căng thẳng, cả người

cứng đờ, hai tay túm chặt lấy tay vịn của chiếc xe lăn. Sau khi đi được hơn
một trăm mét, ông cụ mới dần dần thoải mái trở lại, bắt đầu nghiêng ngó
nhìn xung quanh.

Trên con phố không một bóng người, hai người lần lượt đi qua một siêu

thị nhỏ, một cửa hàng bán đồ ăn sáng, một hiệu cắt tóc, một cửa hàng kinh
doanh dịch vụ điện thoại di động, một cửa hàng thịt. Lúc đi qua một ngôi
trường tiểu học, lão Kỷ bảo Ngụy Quýnh đi chậm lại, nhìn rất lâu vào cánh
cổng trường đang đóng, còn đưa tay lên sờ tấm biển hiệu.

“Hóa ra tiếng của đám trẻ nhỏ vọng đến từ đây.”
Ông cụ mỗi lúc một phấn chấn, giống hệt như một đứa bé sơ sinh vừa

mở mắt, nhìn mọi thứ xung quanh đều thấy hiếu kỳ. Cho dù những cửa
hàng cửa hiệu đó đều đóng cửa, nhưng vẫn khiến lão Kỷ hớn hở vô cùng,
ông cụ liên tục bật cười khe khẽ.

“Không ngờ.” Lão Kỷ nhìn con phố được chiếu sáng dưới ánh đèn

đường, “Không ngờ rằng ta còn được ra ngoài.”

Đi đến khúc giữa con phố, phía trước không xa là một con đường vành

ngoài cắt ngang, chốc chốc lại có ô tô bật đèn sáng lóa phóng vút qua. Lão
Kỷ nhìn nơi sáng hơn ấy, tay chỉ về phía trước, “Đến chỗ kia.”

Ngụy Quýnh làm theo, chân bước mạnh hơn, bánh chiếc xe lăn bắt đầu

quay rất nhanh.

Lão Kỷ bám chặt lấy tay vịn của chiếc xe lăn, người hơi đổ về phía

trước, miệng liên tục phả ra từng làn hơi trắng.

“Nhanh lên!” Giọng lão Kỷ mỗi lúc một cao, “Nhanh nữa đi!”
Trán Ngụy Quýnh đã toát đầy mồ hôi. Cậu nghiến răng, đẩy mạnh chiếc

xe lăn về phía trước.

Tốc độ tiến lên mỗi lúc một nhanh. Từ cổ họng lão Kỷ phát ra một thứ

âm thanh kì quặc, nửa người bên trên đã hoàn toàn thẳng dậy, cuối cùng,
âm thanh ấy biến thành một tiếng hét khẽ trầm đục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.