TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 199

Gần mười hôm nay, khu Vườn Trúc Xanh chưa có lúc nào yên tĩnh. Đây

là một khu dân cư cũ, những hộ ở đây rất ít người trẻ. Bình thường rất vắng
vẻ yên ắng, chỉ có thể nhìn thấy những người già tay chống gậy, ánh mắt
đục mờ, lạnh lùng đi đi lại lại trong sân. Chỉ có những ngày tết, những ngày
gia đình đoàn tụ, mới có thể thấy con cái tản mát ở các nơi về đây.

Lâm Quốc Đống mở cửa sổ ra, nhìn một chiếc xe con màu đen đang

chậm rãi phóng đi ở phía bên dưới tòa nhà. Đó là một gia đình vừa kết thúc
cuộc viếng thăm người thân. Vui vẻ ra đi sau khi thực hiện nghĩa vụ, ăn no
uống say, nói mấy câu khách sáo đại loại như “Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe
nhé, khi nào rỗi, con sẽ về thăm mẹ”.

Bà cụ già cứ đứng mãi dưới tòa nhà, cho đến khi không còn nhìn thấy

ánh đèn sau đuôi chiếc xe màu đen ấy nữa.

Cái gọi là “lúc nào rỗi” ấy, chắc là một năm nữa.
Lâm Quốc Đống cười cười.
Sau lưng hắn, là một căn nhà trống trải, không có người nhà, không có

trách nhiệm. Không cần phải có những lời hàn huyên khách sáo, bớt đi nỗi
phiền toái tương cà mắm muối.

Chỉ có mình ta. Chỉ vì bản thân ta.
Tốt biết mấy.
Một cơn gió lạnh lùa vào trong phòng, nhưng không hề khiến người ta

bực mình, ngược lại rất vui vẻ - lẫn trong đó có mùi thơm của thịt.

Lâm Quốc Đống cúi đầu nhìn, ô cửa thông gió dưới nhà cũng đang mở,

hơi nồi hấp đang cuồn cuộn bốc lên từ chỗ đó, những tiếng huyên náo thấp
thoáng vọng tới.

Lại là một bữa liên hoan gia đình chưa kết thúc.
Lâm Quốc Đống đóng cửa sổ lại, tay buông thõng, đứng trong phòng

ngủ. Nhưng mùi thịt thơm đó vẫn chưa tan hết, vẫn phảng phất trong căn
phòng.

Hắn khịt khịt mũi, cái mùi này đã chạm vào một nút công tắc nào đó

trong ký ức hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.