TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 24

ma túy vừa có khói lại có mùi, bọn chúng không sợ bị người ta phát hiện ra
sao?”

“Đó không phải là vấn đề.” Trương Chấn Lương xua tay, “Cứ khống chế

được người thì mọi việc đều dễ xử lý.” Dứt lời, anh ta cầm máy bộ đàm
lên, hạ lệnh ngắn gọn: “Số 3 tầng 8, lên lầu.”

Đỗ Thành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy mấy cậu thanh

niên nhảy xuống từ chiếc ô tô phía sau, vội vã bước vào đơn nguyên 2 của
tòa nhà số 4.

Trương Chấn Lương nhìn theo bóng dáng họ biến mất trong lối đi của

tòa nhà, mấy phút sau, một giọng nam trầm ấm vọng ra từ chiếc máy bộ
đàm: “Nhóm bắt tội phạm đã vào vị trí.”

Trương Chấn Lương cầm máy bộ đàm lên: “Lát nữa động tác phải nhanh

gọn.” Sau đó, anh ta lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại di động, đưa
cho gã thanh niên tóc vàng trước mắt.

“Nói như tôi đã bảo khi nãy, nếu cậu mà dám giở thủ đoạn, tôi sẽ cho cậu

bóc lịch cả đời.”

Thanh niên tóc vàng ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói gì đã ngáp một cái

rõ to.

“Em… em đâu dám?”
Cậu ta cầm lấy điện thoại di động, mở danh sách các cuộc gọi, chọn một

số rồi gọi.

Tất cả cảnh sát trong xe đều nín thở tập trung, im lặng nhìn cậu ta.
Đúng hai mươi giây sau, cuối cùng điện thoại cũng kết nối.
“A lô! Anh Tư, Cương Tử đây… Em đang ở quán bar Đại Ngư, đưa tí

hàng đến đi…” Thanh niên tóc vàng lại ngáp một cái, “Chịu hết nổi rồi…
Được, ba trăm tệ nhé.”

Cúp máy. Gã thanh niên tóc vàng trả lại điện thoại di động và nói: “Anh

ta bảo nửa tiếng nữa sẽ đến.”

Đỗ Thành mỉm cười: “Khả năng diễn xuất của cậu tốt đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.