TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 25

Trương Chấn Lương mở cửa xe, sắc mặt không chút biểu cảm, nói: “Nó

lên cơn thật đấy.” Dứt lời, anh ta liền nhảy xuống xe, đi thẳng về phía đơn
nguyên 2. Đỗ Thành thấy vậy cũng vội xuống xe đi theo luôn.

Đi đến cửa đơn nguyên 2, Trương Chấn Lương quay đầu lại: “Anh đi

theo làm gì?”

“Hả?” Đỗ Thành không hiểu, “Bắt tội phạm chứ sao.”
“Anh thì bắt cái gì, chân tay già nua chậm chạp.” Trương Chấn Lương

xua tay, “Về xe đi.”

Đỗ Thành sầm mặt, nghĩ bụng thằng nhãi ranh, mẹ kiếp, lúc ông mày

làm cảnh sát, mày còn đang nghịch dái đấy, nhưng câu nói đến miệng lại
biến thành “Được, thế thì cẩn thận nhé.”

“Thằng nhãi ranh” bước thẳng vào trong lối đi của tòa nhà, Đỗ Thành

buồn bực quay người, quan sát xung quanh một lúc rồi đi tới chỗ góc tòa
nhà, mở khóa quần đi tiểu.

Xong việc, Đỗ Thành khẽ rùng mình, chậm rãi chỉnh sửa lại quần áo,

quay lại bên cạnh chiếc ô tô. Lúc này, có tiếng bước chân lạo xạo vọng tới
từ phía cuối đường hành lang tối om, tiếp đó, một bóng đen thấp thoáng
hiện ra trong màn đêm.

Gần như cùng lúc, theo phản ứng bản năng, Đỗ Thành đưa tay lên xoay

chìa khóa ô tô, tắt máy.

Hai cảnh sát ngồi ở hàng ghế sau đồng thanh “á” lên một tiếng, rồi lập

tức im lặng.

Đỗ Thành rút chìa khóa xe, đóng chặt cửa, châm một điếu thuốc lá, mắt

chăm chú nhìn cái bóng đen mỗi lúc một rõ.

Là một gã đàn ông, cao khoảng 1m70, tay phải xách một chiếc túi mua

đồ bằng nilon rất lớn. Gã thấy đốm lửa đột nhiên sáng lên trong bóng tối thì
do dự một lát, tiếp đó rảo bước đi nhanh về phía đơn nguyên 2 của tòa nhà
số 4.

Đỗ Thành không nghĩ ngợi gì đi luôn theo, bám sau gã đàn ông vào lối đi

trong tòa nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.