TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 309

Đỗ Thành cau mày, Kỷ Càn Khôn và Nhạc Tiêu Tuệ cũng tỏ vẻ không

hiểu là thế nào.

“Tôi không hiểu ý cậu.”
“Chà!” Ngụy Quýnh không nói được rõ ràng, liền biểu diễn luôn, “Ví dụ

như, Hứa Minh Lương cầm chiếc túi, đến nhà một người, vào nhà, bảo tôi
biếu anh ít thịt lợn, bỏ xuống, nói chuyện mấy câu rồi cáo từ - sau đó, đối
phương có mang găng tay vào để cầm chiếc túi lên hay không thì anh ta
hoàn toàn không biết chứ sao.”

Hành động biểu diễn của Ngụy Quýnh vừa thú vị vừa buồn cười, cả mấy

người đều không thể nhịn được cười. Đỗ Thành cũng thấy rất vui, có điều,
một suy nghĩ bỗng vụt hiện trong đầu ông, dường như một ký ức nào đó bị
suy luận của Ngụy Quýnh lật mở ra. Nhưng, cảm giác ấy liền lập tức qua
đi, khi ông muốn giữ lấy nó, thì nó lại biến mất không để lại một dấu vết.

Đỗ Thành tập trung tinh thần, muốn tìm lại ý nghĩ vừa vụt qua ấy, bỗng

nhiên, tiếng chuông điện thoại di động trong túi áo vang lên.

Ông lấy điện thoại di động ra xem, là Cao Lượng, ông vội bắt máy.
“Anh Đỗ, việc anh bảo em làm, có thông tin rồi.”
Ba người đều nhìn Đỗ Thành nghe điện thoại, thấy nét mặt ông chuyển

từ ngạc nhiên sang nghi hoặc, rồi có vẻ nghĩ ngợi. Ông không hề nói nhiều
với đối phương, chỉ “ừ, à” đáp lời, cuối cùng hỏi một câu: “Ở đâu?” Tiếp
đó ngắt điện thoại luôn.

“Xin lỗi mọi người.” Đỗ Thành đứng lên, xách chiếc ba lô lên, “Tôi phải

đi trước đây.”

Lâm Quốc Đống ngồi đối diện với Trần Hiểu, nhìn cô gái đếm một xấp

tiền bằng những ngón tay thon dài. Bàn tay cô mịn màng, trắng trẻo, những
mạch máu màu xanh hiện ra rõ mồn một.

Trần Hiểu để ý thấy ánh mắt của Lâm Quốc Đống, cô mỉm cười.
“Thầy Lâm cứ yên tâm, không sai đâu.” Cô đưa xấp tiền vào tay Lâm

Quốc Đống, “Chú đếm xem.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.