TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 311

1. Tên một món ăn của Trung Quốc.
Cô cau mày, bất giác dịch chuyển nửa bước về phía trước. Đồng thời, cô

nghe thấy một tiếng động gần như không thể cảm nhận được.

Vừa giống tiếng thở dài, lại vừa giống một tiếng rên rỉ.
Năm phút sau, Lâm Quốc Đống và Trần Hiểu đứng trong một con ngõ

nhỏ phía dưới tòa nhà. Hai bên đường đủ các loại biển hiệu, đều là những
quán ăn nhỏ giá cả tương đối rẻ.

“Hoành thánh, canh cay hay là mì thịt bò?” Trần Hiểu quay đầu hỏi ý

kiến Lâm Quốc Đống, “Cháu mời chú.”

“Không được, ai lại để phụ nữ mời?” Lâm Quốc Đống nhìn trái nhìn

phải một lượt, “Ăn gì ngon nhé - cô chọn.”

“Thế thì ngại quá.”
“Đừng khách sáo.” Lâm Quốc Đống vỗ vào túi áo, “Không phải là vừa

phát lương đấy thôi?”

Cuối cùng, hai người quyết định đi ăn lẩu cá mú. Vào trong quán, chọn

một chỗ ngồi gần cửa sổ, Trần Hiểu cởi áo khoác ngoài, để lộ ra chiếc áo
len màu vàng gà con mặc ở bên trong.

Lâm Quốc Đống ngồi đối diện với cô, nhìn lên nhìn xuống ngắm cô một

lúc, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ mang thực đơn đến.

“Cô gọi nhé.” Lâm Quốc Đống đưa thực đơn cho Trần Hiểu, “Chọn món

cô thích ăn ấy.”

“Thế thì lại tốn tiền của chú vậy.” Trần Hiểu rất chừng mực, chọn mấy

món giá cả phải chăng, còn gọi riêng cho Lâm Quốc Đống một chai bia.

Sau khi bia và các món ăn đã được mang lên, hai người bắt đầu ăn uống.

Nồi lẩu nóng nghi ngút bốc hơi ở giữa họ, mặt cô gái bắt đầu có mồ hôi, hai
má ửng hồng.

“Hương vị rất ngon.” Trần Hiểu nhấc cổ áo len lên lắc khẽ để quạt gió,

“Chỉ sợ ăn xong người toàn mùi - lát nữa cháu phải ra ngoài đi một tí, để
hóng gió.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.