TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 326

Khi tiến hành phỏng vấn điều tra ở hiện trường vứt xác thôn Hạ Giang,

cảnh sát đã có được một manh mối như thế này: Một người dân trong thôn
đã nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng “không phải là ô tô con” ở khu vực
gần hiện trường vào buổi tối trước hôm xảy ra vụ án. Cảnh sát cũng căn cứ
vào đó cho rằng chiếc xe chở hàng nhỏ màu trắng của Hứa Minh Lương
chính là phương tiện giao thông mà anh ta sử dụng khi vứt xác.

Như vậy, nếu chiếc xe mà người dân trong thôn đó nhìn thấy là một

chiếc xe bán tải màu trắng thì sao?

Tim Lạc Thiếu Hoa đập mạnh. Anh vòng ra phía đuôi xe, bám lấy thành

sau thùng xe, định nhảy lên. Vừa định lấy đà, thì nghe thấy một tiếng quát
vọng đến.

“Anh làm gì thế?”
Lạc Thiếu Hoa quay đầu lại, thấy người đàn ông trung niên đó nhìn mình

vẻ đầy nghi hoặc.

Anh quay người, móc tấm thẻ cảnh sát trong túi áo ra, giơ lên trước mặt

người đàn ông.

“Tôi là cảnh sát.”
“Ồ?” Người đàn ông trung niên nghiêng đầu nhìn tấm thẻ cảnh sát, rồi

lại nhìn Lạc Thiếu Hoa, “Anh biết Lâm Quốc Đống?”

“Không biết.” Lạc Thiếu Hoa chỉ vào cửa sổ phòng 501, “Ông và anh ta

là thế nào?”

“Thế thì vừa may, anh thử nói lý giúp tôi!” Người đàn ông trung niên ý

thức được Lạc Thiếu Hoa sẽ khách quan, không bênh ai, lập tức trở nên
phấn khích, “Anh xem, chuyện thế này là thế nào chứ!”

Người đàn ông trung niên tên là Lưu Trụ, là thợ sửa chữa ở đội xe của

nhà máy mì chính, có quen biết với mẹ của Lâm Quốc Đống. Hai năm
trước, Lâm Quốc Đống muốn học lái xe, mẹ anh ta liền tìm đến Lưu Trụ,
nhờ anh ta cho Lâm Quốc Đống mượn một chiếc xe. Lưu Trụ nể tình liền
cho Lâm Quốc Đống mượn một chiếc xe bán tải bỏ không để tập. Nhìn từ
bên ngoài không thể nhận ra xe có bị hao tổn hay không, còn đồng hồ đo
quãng đường thì có thể tác động được. Cho nên, hai năm nay, Lâm Quốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.