TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 324

Hai bà cụ chủ yếu nói chuyện về cuộc sống hơn một năm nay của Dương

Quế Cầm. Nói đến những chỗ buồn, Dương Quế Cầm lại rơi nước mắt. Bà
cụ già đứng dậy đi lấy khăn mặt, mới phát hiện ra Lạc Thiếu Hoa vẫn đứng
ở cửa.

“Ái dà, tôi quên mất không hỏi.” Bà cụ vội hỏi chuyện anh, “Anh là?”
Lạc Thiếu Hoa không biết nên tự giới thiệu mình thế nào. Dương Quế

Cầm lên tiếng trước, “Anh cứ về trước đi, một lúc nữa tôi tự về nhà.”

“Cháu đợi bác.” Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ đeo tay, “Sắp đến giờ cao

điểm rồi, xe buýt rất đông.”

“Anh về đi!” Dương Quế Cầm bỗng cao giọng, “Anh còn muốn điều tra

gì nữa? Có cần điều tra thầy giáo Lâm không?!”

Bà cụ già đứng yên tại chỗ, hết nhìn Dương Quế Cầm, lại nhìn Lạc

Thiếu Hoa, vừa nghi hoặc vừa không biết phải làm gì.

Lạc Thiếu Hoa cảm thấy hơi khó xử, đành nói khẽ một tiếng “được ạ”,

rồi quay người mở cửa đi ra. Vừa thò người ra, thì đâm sầm vào một người
ngoài cửa.

“Bà Triệu ơi, bà Triệu, đúng là bà ở nhà à!”
Một người đàn ông trung niên bừng bừng tức giận đẩy Lạc Thiếu Hoa ra,

xông thẳng vào.

Sắc mặt bà cụ lập tức trở nên giận dữ, “Anh lại đến làm gì hả?”
“Tôi không đến thì làm thế nào?” Người đàn ông huơ mấy tờ hóa đơn

trong tay, “Hơn một trăm tệ tiền xăng để tôi tự móc tiền túi ra trả à?”

Lạc Thiếu Hoa đã nhận ra ông ta, chính là lái xe của chiếc xe bán tải màu

trắng phía dưới tòa nhà.

“Tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi.” Bà cụ già đã không còn để ý đến

Dương Quế Cầm ở phía sau lưng, “Ai chứng minh được đó là số xăng
Quốc Đống sử dụng?”

“Tôi lại lừa bà chắc? Con trai bà lái cái xe nào tôi lại không biết chắc?

Xe ở ngay dưới nhà kia kìa, không tin bảo Quốc Đống xuống xem.” Người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.