TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 322

Lạc Thiếu Hoa vội nhảy ra khỏi xe, đuổi theo Dương Quế Cầm, kiên

quyết giật lấy chiếc túi vải nặng trịch trong tay bà. Dương Quế Cầm cũng
đã biết được sự ngoan cố của Lạc Thiếu Hoa, cũng không giằng co gì
nhiều, chỉ chậm rãi bước theo sau anh.

Theo chỉ dẫn của bà, Lạc Thiếu Hoa đi đến phía dưới đơn nguyên 4 tòa

nhà số 22, Dương Quế Cầm vẫn đang nhích từng bước ở phía sau anh mấy
chục mét. Thực ra, chiếc túi vải đựng đầy sách này không hề nhẹ. Đừng có
nói một bà cụ già sức khỏe yếu như Dương Quế Cầm, ngay cả Lạc Thiếu
Hoa xách nó cũng thấy mệt. Anh định đặt chiếc túi vải xuống đất, để cánh
tay đã mỏi rã nghỉ một chút, nhưng lại sợ làm bẩn chiếc túi vải, sẽ khiến
Dương Quế Cầm không vui. Nhìn trái nhìn phải, thấy một chiếc xe bán tải
nhỏ hiệu Đông Phong màu trắng đang đỗ ở phía dưới tòa nhà. Lạc Thiếu
Hoa để chiếc túi vải vào trong thùng xe, nghiêng người dựa vào xe, đợi
Dương Quế Cầm đi tới.

Cánh cửa phía ghế lái bỗng mở ra, một người đàn ông trung niên thò đầu

ra, cau mày nhìn Lạc Thiếu Hoa.

“Để tạm một tí.” Lạc Thiếu Hoa chỉ về phía Dương Quế Cầm, “Đợi bà

cụ một tí.”

Người đàn ông trung niên ồ một tiếng rồi rụt đầu vào.
Đợi mãi, Dương Quế Cầm mới đi đến phía dưới tòa nhà, sau khi biết

được bà phải đi lên tầng 5, Lạc Thiếu Hoa lại lấy chiếc túi vải từ trong
thùng xe ra, sải bước đi lên lầu.

Cánh cửa sắt phòng 501 đóng chặt. Lạc Thiếu Hoa gõ mấy nhát lên cửa,

nhưng không hề có tiếng trả lời. Anh quay đầu nhìn Dương Quế Cầm đang
khó nhọc leo lên, “Trong nhà không có ai.”

“Có người.” Dương Quế Cầm đã thở hổn hển, mặt toát đầy mồ hôi,

“Trước khi đến tôi đã gọi điện thoại rồi.”

Bà nhích đến trước cửa, đưa tay gõ cửa, vừa gõ vừa nói: “Bác Triệu ơi,

tôi là mẹ của Minh Lương.”

Cánh cửa bỗng mở ra, một bà cụ già lộ ra nửa người, vẻ mặt đầy cảnh

giác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.