TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 320

Lạc Thiếu Hoa vội chạy lại đỡ bà dậy. Dương Quế Cầm cảm kích ngẩng

đầu lên, vừa trông thấy anh, nụ cười trên gương mặt liền đờ ra.

“Là anh à?” Bà hất tay Lạc Thiếu Hoa ra, “Người đã chết rồi, tiền cũng

đền rồi, anh còn đến tìm tôi làm gì?”

Lạc Thiếu Hoa không nói gì, xách chiếc túi vải dưới đất lên, phát hiện ra

bên trong là mấy cuốn sách.

“Bác đi đâu vậy?”
“Không liên quan đến anh.” Dương Quế Cầm giật lấy chiếc túi vải, quay

người đi luôn. Nhưng, vừa đi được mấy bước, lại thở hổn hển. Lạc Thiếu
Hoa thấy thế, liền bước nhanh đuổi theo, một tay cầm lấy chiếc túi, một tay
đỡ lấy cánh tay bà.

“Cháu tiễn bác nhé.” Anh đưa Dương Quế Cầm đi vào bên đường, “Bác

như thế này, sợ là đi đến nửa đường lại ngã mất.”

Dương Quế Cầm vẫn còn giằng co. Lạc Thiếu Hoa không nói gì, kiên

quyết lôi tuột bà vào xe. Sau khi anh đóng cửa xe, cài dây an toàn cho bà,
Dương Quế Cầm mới thôi không phản kháng nữa, ngồi vào ghế lái phụ với
vẻ mặt rất miễn cưỡng.

“Bác định đi đâu?” Lạc Thiếu Hoa nổ máy, quay đầu hỏi.
“Nhà thầy giáo của con trai tôi.” Dương Quế Cầm nhìn thẳng về phía

trước, giọng lạnh nhạt, “Cậu ấy có mấy cuốn sách để ở nhà tôi, tôi phát
hiện thấy khi sắp xếp lại di vật của Hứa Minh Lương.”

Lạc Thiếu Hoa nhìn chiếc túi vải căng chật, “Nặng thế này, một mình

bác xách làm sao được?”

“Nặng nữa thì cũng phải trả cho người ta chứ!” Bà cụ quay đầu nhìn ra

ngoài cửa sổ, “Nhà chúng tôi không nợ người khác!”

Giết người đền mạng, nợ phải trả tiền. Người nhà của bốn người bị hại

đều đồng thời yêu cầu xét xử theo luật tố tụng hình sự kèm theo tố tụng dân
sự, mức yêu cầu bồi thường thiệt hại lên đến hơn một trăm nghìn tệ. Dương
Quế Cầm lấy ra toàn bộ tích lũy, bán cả chiếc xe tải chở hàng, mới tạm đủ
để trả hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.