TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 319

“Bác ấy không đến.” Cậu thanh niên bỏ con dao xuống, “Bây giờ quầy

hàng này thuộc về tôi rồi.”

“Bà ấy sao thế?”
“Ốm gần một năm rồi.” Cậu thanh niên tò mò nhìn Lạc Thiếu Hoa, “Anh

ở nhà hàng nào? Sau này nếu mua thịt thì cứ tìm tôi, cũng như nhau thôi.”

Lạc Thiếu Hoa không nói, lấy tấm thẻ cảnh sát giơ ra trước mặt anh ta.
“Anh là cảnh sát à?” Cậu thanh niên cụp mắt xuống, lại cầm con dao lên,

“Chuyện của anh trai tôi không phải là đã xong rồi sao?”

“Hứa Minh Lương là anh cậu?” Lạc Thiếu Hoa hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là cháu bên ngoại của Dương Quế Cầm.” Cậu thanh niên rõ ràng có

vẻ rất thù địch đối với Lạc Thiếu Hoa, động tác chặt sườn cũng đột ngột
mạnh lên.

Lạc Thiếu Hoa nhìn chỗ sườn bị anh ta chặt lổn nhổn không đều, quay

người rời đi.

Mười lăm phút sau, Lạc Thiếu Hoa dừng ô tô ở phía dưới tòa nhà nơi

Hứa Minh Lương ở. Vừa tắt máy thì trông thấy Dương Quế Cầm loạng
choạng bước ra từ trong lối đi của tòa nhà.

Một năm không gặp, Dương Quế Cầm gầy rộc đi, gần như không nhận

được ra. Mái tóc vốn chỉ điểm vài sợi bạc giờ đã ngả muối tiêu, mặt đầy
nếp nhăn, cả người trông già đi mấy chục tuổi. Mặc dù chưa sang mùa
đông, nhưng Dương Quế Cầm đã mặc một chiếc áo lông vũ rất dày, khăn
mũ cũng đầy đủ, dáng vẻ yếu ớt không chịu được gió.

Tay bà xách một chiếc túi vải, không biết nhét gì bên trong, có điều, đối

với bà, rõ ràng là quá nặng, đến mức, bà đành phải đi vài bước lại bỏ cái túi
xuống đất, nghỉ một lát mới đi tiếp.

Mục tiêu của bà là một bến xe buýt. Lúc này, một chiếc xe buýt đang

chầm chậm dừng lại ở bến, sau khi mấy hành khách xuống xe, chiếc xe
buýt đóng cửa lại, chuẩn bị rời đi. Dương Quế Cầm cuống lên, cố hết sức
xách chiếc túi vải lên, định bước nhanh đuổi theo chiếc xe buýt, không ngờ
bị mất thăng bằng, ngã lăn ra đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.