TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 353

nước hoa này gần như đều giống nhau. Nhạc Tiêu Tuệ thấy cậu không giúp
được, liền đuổi luôn cậu ra đợi ở bên cạnh. Sau khi thử đi thử lại mấy lần
liền, loại nước hoa này cũng bị loại bỏ. Ngụy Quýnh hiếu kỳ hỏi nguyên
nhân tại sao, cô chỉ trả lời ngắn gọn cho qua là “tầng hương giữa không
đúng”.

Lại thử liền mấy nhãn hiệu nữa, Ngụy Quýnh nhìn động tác thành thục

và thần thái chăm chú của Nhạc Tiêu Tuệ, nghĩ bụng nhiệm vụ này đúng là
phải giao cho con gái hoàn thành. Có điều như vậy cũng tốt, mình được
thảnh thơi nhàn nhã, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo sau là được.

Cuối cùng, Nhạc Tiêu Tuệ chọn một loại nước hoa của một nhãn hiệu.

Sau khi thanh toán xong, cô cẩn thận bỏ lọ nước hoa vào chiếc túi giấy, ra
hiệu bảo về.

“Có chắc chắn là loại này không?”
“Đúng rồi, mùi hương hổ phách.” Nhạc Tiêu Tuệ chỉ vào tờ danh mục,

trong danh mục nhãn hiệu mà người nhà của người bị hại Hoàng Ngọc đưa
cho, loại nước hoa này nằm sờ sờ trong đó.

Trên xe buýt đi về, Nhạc Tiêu Tuệ nói rất ít, chỉ ngắm đi ngắm lại hai lọ

nước hoa đó, rồi lại bôi từng loại lên hai cổ tay. Khi sắp đến viện dưỡng
lão, cô bỗng giơ hai cánh tay ra, bảo Ngụy Quýnh ngửi một lần nữa. Mùi
thơm trong mũi Ngụy Quýnh đã tan biến từ lâu, lần này thử lại, đúng là
phân biệt được mùi thơm na ná của hai loại nước hoa.

Thần bí. Ưu phiền. Giống như một cô gái trẻ choàng khăn voan, đứng

bên bờ biển.

“Đây là tầng cuối của hai loại nước hoa này.” Sắc mặt Nhạc Tiêu Tuệ có

vẻ mệt mỏi, cô cười nhẹ, “Tất cả những người bị hại đều gặp hung thủ sau
khi đã xức nước hoa một khoảng thời gian, cho nên, tớ cảm thấy mùi thơm
sau cùng mới là nguồn gốc kích thích hung thủ.”

“Thế thì, cũng không cần phải mua hết về chứ.” Ngụy Quýnh cuối cùng

cũng đưa ra câu hỏi khiến cậu băn khoăn mãi trong lòng, “Lão Kỷ có bảo
bọn mình làm thế đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.