TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 364

“Thực ra, cũng không chắc đã là nước hoa.” Nhạc Tiêu Tuệ bỗng ngần

ngừ, “Biết đâu cháu đoán sai thì sao?”

Ngụy Quýnh quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Nhạc Tiêu Tuệ, “Cậu sao

thế?”

Nhạc Tiêu Tuệ không buồn nhìn cậu, “Không sao.”
Đỗ Thành không nói gì, im lặng lái xe. Một lúc lâu sau, ông khẽ nói:

“Xức lên đi, cứ coi như là để thay đổi không khí điều tra.”

Nhạc Tiêu Tuệ không tỏ ra đồng ý hay phản đối. Có điều, sau khi xe đi

được mấy trăm mét, cô vẫn lấy lọ nước hoa từ trong ba lô ra, xịt mấy nhát
lên người.

Mùi nước hoa ngào ngạt lập tức lan tỏa trong xe.
Đối tượng phỏng vấn điều tra đầu tiên là một nhân viên trong phòng

Công thương trên đường Xuân Dương. Hai mươi ba năm trước, chính là
ông ta phụ trách quản lý chợ Xuân Dương. Theo lời của Dương Quế Cầm,
để được ưu ái một chút, hay có thể nói là để bớt đi một chút phiền phức,
Hứa Minh Lương thường xuyên mang biếu ông ta ít thịt lợn. Nếu suy đoán
của Ngụy Quýnh là đúng, thì ông ta có khả năng có được chiếc túi nilon có
vân tay của Hứa Minh Lương.

Nhưng, thời gian phỏng vấn điều tra ông ta không mất quá nhiều thời

gian. Nhân viên quản lý chợ này còn chưa về hưu, hơn nữa đã được thăng
chức làm lãnh đạo của một bộ phận nào đó. Từ lúc nhìn thấy ông ta, ngay
đến Ngụy Quýnh cũng cảm thấy ông ta không phải là hung thủ. Ở người
đàn ông này không hề ngửi thấy mùi của sự nguy hiểm, chỉ có sự giảo hoạt
và lọc lõi được tích lũy sau nhiều năm luồn lách trong cơ quan hành chính.
Hơn nữa, ông ta không hề chú ý nhiều đến mùi nước hoa thơm nức trên
người Nhạc Tiêu Tuệ.

Đỗ Thành rõ ràng cũng không có nhiều hứng thú với người này, chỉ đưa

ra mấy câu hỏi đơn giản. Nhất là sau khi biết được là năm 2002 ông ta mới
lấy được bằng lái ô tô, liền kết thúc luôn cuộc điều tra, đứng dậy chào ra
về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.